Cưng Chiều - Chương 31
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:41
Khi Lục Phỉ kết thúc cuộc phỏng vấn và trở lại hậu trường, anh thấy Lục Hạo đã vẽ xong bức tranh rồi.
Lục Phỉ đứng phía sau nhìn con trai đang viết chữ “Gia đình” lên bức tranh một cách nghiêm túc, cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Tuy nhiên…
“Em bé đang đứng cạnh con là ai vậy Hạo Hạo?” Lục Phỉ thấy trong bức tranh ngoài vẽ Lục Hạo đang đứng giữa hai vợ chồng ra thì còn có một đứa nhỏ nữa liền hỏi.
“Là em gái của con ạ!” Lục Hạo nói như đúng rồi.
Bé vừa dứt lời, tất cả mọi người trong hậu trường liền dỏng lỗ tai lên nghe.
Không lẽ, trong bụng bà xã của Lục Phỉ đã có một em bé dễ thương khác rồi sao?
“Tại sao con lại vẽ em gái?” Tuy Lục Phỉ cũng rất muốn có con gái, nhưng khi thương lượng với Nhan Hạ về tuổi tác của thằng bé thì cả hai đều quyết định chờ đến khi nào con lớn hơn một chút rồi sẽ bàn tiếp.
“À, tại con cảm thấy rất thích khi nghe thấy ba mẹ nói muốn sinh em gái nên mới vẽ em bé trước thôi!” Lục Hạo nói vô cùng vui vẻ, không hề để ý đến sắc mặt đang dần dần thay đổi của ba mình ở phía sau.
Đây là chuyện mà hai vợ chồng chỉ nói với nhau khi ở trên giường mà, vậy thì thằng nhóc này đã nghe lỏm trong lúc nào vậy?
Trong lúc Lục Phỉ còn chưa phản ứng lại thì Hình Ảnh ở bên cạnh đã nhìn Lục Hạo đầy tò mò, rồi hỏi: “Ba mẹ con nói vậy lúc nào thế?”
“Đấy là lúc… Ư ư…” Bé đang định nói thì đã bị ba bịt miệng lại từ phía sau.
Lúc này đây, sắc mặt của Lục Phỉ đã trầm xuống.
Mà Lục Hạo đang bị che miệng lại chỉ im lặng ngẩng đầu lên nhìn Lục Phỉ bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội, không hiểu tại sao ba lại muốn che miệng mình lại?
Mọi người xung quanh buồn cười nhìn động tác của hai ba con.
Mọi người ở đây đều là người trưởng thành rồi nên đều hiểu cả mà!
Nhưng đúng là dáng vẻ hiện tại của Lục Phỉ rất thú vị đấy, Lục Phỉ như vậy mới giống một người bình thường chứ!
Anh quay phim ở phía sau nhớ tới mấy lần quay được cảnh hình tượng của Lục Phỉ bị phá vỡ, không thể kìm nén được mong muốn ôm Lục Hạo vào lòng mà hôn mấy cái, loại con trai gì mà có thể nhiệt tình “bẫy” ba mình như vậy nhỉ!
***
Khi họ về đến nhà, không biết có phải vì đã khiến ba tức giận hay không mà Lục Hạo lại ngoan ngoãn không nói gì cả, thỉnh thoảng chỉ liếc trộm ba, khi bé thấy ba vẫn không để ý tới mình liền buồn rầu bĩu môi.
Nhóm quay phim phía sau thấy dáng vẻ này của Lục Hạo liền thấy bé rất đáng thương.
Nhưng chắc Lục Phỉ tức giận vì Lục Hạo nghe được mấy lời kia trong hoàn cảnh “Không được đúng lắm”. Giáo dục con cái là điều tất yếu, họ chỉ tới quay chương trình mà thôi, không nên can thiệp sâu vào chuyện nhà người ta làm gì.
Khi nhóm quay phim còn chưa kịp thảo luận với nhau để cho hai ba con một không gian riêng tâm sự thì Lục Hạo đột nhiên òa khóc.
Bé chẳng biết mình đã sai ở đâu, mà chỉ thấy ba tự dưng giận mình.
“Mẹ ơi, con muốn mẹ…” Lục Hạo càng nghĩ càng tủi thân liền liên hồi gọi mẹ.
Anh luống cuống khi thấy con bật khóc, ngay sau đó đã ôm bé lên, trầm giọng hỏi: “Sao con lại khóc rồi?”
“Ba giận rồi! Còn không để ý tới con!” Lục Hạo thút tha thút thít nói, nhìn ba bằng đôi mắt to ngập nước với vẻ chỉ trích.
Anh liền nhìn thoáng qua người quay phim ở bên cạnh, ngừng một lát rồi mới chậm rãi nói: “Con có biết tại sao ba lại tức giận không?”
Lục Hạo lắc đầu.
“Con nghe thấy ba mẹ nói muốn sinh em gái lúc nào vậy?” Anh hỏi thẳng.
Nghe vậy, bé liền đan tay vào nhau, chột dạ nói nhỏ: “Là con nghe lén ạ.”
“Vậy cô giáo có dạy con nghe lén là sai không?” Anh hỏi.
Bé gật đầu: “Dạ có.”
“Vậy tại sao con lại nghe lén ba mẹ nói chuyện?”
“Trên TV nói nếu nghe lén thì sẽ biết được nhiều bí mật, con cũng muốn biết bí mật của ba mẹ.” Lục Hạo ngượng ngùng.
Nghe vậy, Lục Phỉ liền dở khóc dở cười nói: “Về sau con đừng học theo TV nữa.”
“Con học ba trên TV mà.” Bé lập tức cảm thấy tự tin: “Người ta toàn nói phải học từ ba, con cũng học được từ ba mà.”
“…” Lục Phỉ lại bị con trai Lục Hạo làm cho sa mạc lời lần nữa.
Anh chỉ đành nhẫn nại giải thích cho con hiểu khi nhìn đôi mắt thuần khiết, ngây thơ vô tội của bé… Thằng bé còn nhỏ nên phải dạy từ từ!
***
Một lát sau, hai ba con ngoắc tay làm hòa, Lục Phỉ cũng bày tỏ rằng mình đã quá mệt tim khi phải giải thích chuyện này cho con nhưng ít ra anh cũng khiến con trai hứa sau này sẽ không nghe lén người khác nói chuyện nữa.
Anh thấy đã gần tới giữa trưa thì liền hỏi con: “Con đã đói bụng chưa?”
Tuy đôi mắt bé hơi hồng nhưng vẫn gật đầu dứt khoát.
Anh thấy bé vô cùng đáng thương nên đứng dậy đến phòng bếp nấu mì, còn làm cho Lục Hạo một chén trứng chần.
Tâm trạng Lục Hạo lập tức khởi sắc khi có thêm chén quả trứng chần, vừa ăn vừa nói chuyện ríu rít.