Cưng Chiều - Chương 6
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:39
Cái đầu nhỏ của Lục Hạo hơi thò ra khỏi chăn, sau đó khẽ nói: “Ba, ba cho con ăn snack khoai tây một lần thì con sẽ không nghĩ về nó hoài và con cũng không mách mẹ đâu.”
“Không được, ba sẽ không lừa dối mẹ con! Con muốn ăn snack khoai tây thì phải xem biểu hiện của con đã! Nếu con ngoan, ba sẽ thương lượng với mẹ cho con ăn.” Lục Phỉ bất đắc dĩ động viên nói. Dạ dày con trai không tốt lắm, chức năng tiêu hóa hơi yếu, thức ăn chiên dầu sẽ khiến nó bị trướng bụng, bây giờ đang trong thời gian điều đưỡng dạ dày, sao có thể cho con trai ăn mấy đồ ăn như snack khoai tây chứ? Có lẽ chờ nó lớn hơn chút nữa, thân thể tốt hơn thì vợ anh sẽ cân nhắc chăng?
“Vậy con phải biểu hiện sao ạ?” Đôi mắt Lục Hạo sáng lấp lánh khi nói, nhìn qua rất đáng yêu.
“Để ba nghĩ kỹ rồi nói lại với con.”
“Ngoéo tay.”
“Ừ, ngoéo tay!”
Cứ như vậy, trong lúc Nhan Hạ không hề hay biết, Lục Phỉ và Lục Hạo đã ký kết thỏa thuận giữa cánh đàn ông.
**
Mà giờ Lục Phỉ nhớ lại thì mới phát hiện hình như mình đã không cẩn thận bị Lục Hạo lừa vào tròng rồi thì phải? Mặc dù con trai là một cậu bé tham ăn, nhưng tuyệt đối không dám cãi lại mệnh lệnh của vợ mình, cầu xin anh chẳng khác nào muốn anh mở lời giúp nó chứ?
Bây giờ nghe thấy đánh giá của Nhan Hạ về Lục Hạo, Lục Phỉ không thể không nghĩ thầm một câu: ‘Con anh mưu mô thật!’.
Một lát sau, Lục Phỉ và Nhan Hạ đã tới nhà trẻ.
Lúc tiếng chuông vang lên, cổng nhà trẻ bỗng chốc náo nhiệt khi một đám trẻ con đáng yêu đeo cặp nhỏ nhắn đi từ trong ra.
Một lớp lại một lớp, sau khi đếm vài đợt, Nhan Hạ xuống xe. Sau khi quay xe về hướng cổng nhà trẻ, Lục Phỉ cũng xuống xe theo.
“Anh…” Nhan Hạ ngạc nhiên khi thấy Lục Phỉ đeo kính râm, vội vàng nhìn xung quanh vì sợ có người chú ý tới Lục Phỉ: “Sao anh lại xuống xe?”
“Không phải em nói tụi mình cùng đi đón con trai à? Con sẽ rất vui khi thấy ba mẹ cùng đợi nó đấy.” Lục Phỉ cười nói. Nếu đã quyết định công khai thì anh cũng không cần quá cẩn thận, hơn nữa, với tình huống bây giờ, chắc chắn sẽ không có người chú ý tới hai phụ huynh đi đón con như họ đâu. Trước kia không xuất hiện là vì đề phòng khả năng một trên một vạn kia thôi!
Nhan Hạ nhìn bộ dáng thản nhiên của Lục Phỉ, lại nghĩ đến ánh mắt mong chờ của con trai thì không phản đối nữa, đứng ở cửa đợi với Lục Phỉ.
Chẳng mấy chốc, giáo viên lớp Lục Hạo đã dẫn cả lớp đi ra.
Lục Hạo đứng ở đầu, ánh mắt lập tức nhìn về phía Nhan Hạ, khi thấy ba mình cũng đang ở đó thì khó nén vẻ vui sướиɠ và ngạc nhiên, cậu vừa chạy về phía Lục Phỉ vừa gọi: “Ba ơi!”
Sau khi Lục Phỉ bắt lấy Lục Hạo thì bế cậu lên, bàn tay to vịn chặt m.ô.n.g con.
“Ba đón con ở cửa!” Lục Hạo hưng phấn nói, hai cánh tay nhỏ liền ôm lấy cổ Lục Phỉ.
“Ừ, ba tới đón con đây. Sau này, chỉ cần có thể thì ba đều sẽ đứng ở cửa đón con.” Lục Phỉ chợt ngẩn ra khi nghe giọng nói hưng phấn của con mình.
Trong phút chốc, câu nói kia của Nhan Hạ ùa vào trong tâm trí anh: “Thật ra, con trai rất muốn anh có thể tham gia đại hội thể thao của gia đình với nó!” Cảm giác chua xót đột nhiên bao vây anh, hình như vì Nhan Hạ mà anh đã phớt lờ cảm nhận của con trai!
Không chỉ Lục Phỉ mà Nhan Hạ cũng có cảm giác như vậy.
Khi thấy biểu hiện hưng phấn của Lục Hạo, cô mới phát hiện ra rằng, thì ra con trai lại để ý chuyện này đến vậy.
Lòng Nhan Hạ nhẹ nhõm hơn hẳn khi nghĩ đến mình đã đặt ra một giao ước đúng đắn với Lục Phỉ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho những bạn nhỏ khác, cô giáo quay đầu lại nhìn gia đình ngọt ngào của Nhan Hạ, trong lòng chợt cảm thấy kích động, cả gia đình này đứng chung với nhau nhìn rất hài hoà!
Trước kia cô chỉ nhìn thấy ba Lục Hạo từ xa chứ không được rõ như hôm nay. Tuy lúc này đối phương đang đeo kính râm, nhưng từ những bộ phận còn lại đã có thể thấy được anh ta là mỹ nam hàng thật giá thật.
Hóa ra, không chỉ mẹ Lục Hạo có gien tốt mà gien của ba cũng không tồi đâu!
Nhan Hạ thấy cô giáo nhìn chằm chằm Lục Phỉ thì hơi sợ đối phương phát hiện ra gì đó, vội vàng mở miệng nói: “Cô giáo Lý, chúng tôi đi trước. Con tạm biệt cô giáo Lý đi.”
Nghe vậy, Lục Hạo lập tức mỉm cười xán lạn với cô giáo: “Tạm biệt cô giáo Lý ạ!”
“À… Tạm biệt!” Sau khi cô giáo Lý hoàn hồn liền trả lời, sau đó ho nhẹ rồi hơi cúi đầu xuống.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên thì một nhà Nhan Hạ đã chậm rãi đi xa.
Cô giáo Lý âm thầm vò đầu bứt tai khi nhìn theo bóng lưng họ, a a a… Cô lỡ mất mặt trước mặt phụ huynh thì phải làm sao bây giờ? Mất mặt quá, cô vậy mà lại đờ người ra nhìn một đứa trẻ! Lục Hạo còn nhỏ đã yêu nghiệt như vậy, chắc chắn sau này lớn lên sẽ là nam thần gây họa một vùng cho xem!
Khi nghĩ đến nam thần, cô giáo Lý chợt nhớ tới nam thần Lục Phỉ số một trong lòng mình, sau đó đột nhiên cảm thấy, hình như tiểu Hạo Hạo hơi giống nam thần của mình thì phải?