Cưng Chiều - Chương 61
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:44
Lục Hạo thấy ba chịu nghe theo ý mình, liền cười đến cong cả mắt, tỏ vẻ mình thật kiêu ngạo.
Lục Phỉ thấy con trai vui vẻ, cũng chẳng thèm để ý xem liệu người khác còn có ý kiến gì nữa không. Dù sao thì trình độ của ba người đứng đầu chắc chắn sẽ không kém, đã vậy thì làm con trai mình vui vẻ một chút cũng có sao đâu chứ?
Mà quay phim ở phía sau đã nhanh chóng bắt trọn được ánh mắt của Lục Phỉ khi nhìn về phía Lục Hạo. Ánh mắt này của anh đều khiến họ tan chảy.
Trong lòng cũng không khỏi cảm thán, cuối cùng thì số này của chương trình cũng có thể phát sóng được “Cuộc sống ngọt ngào” của hai cha con.
***
Sau khi chọn được diễn viên, Lục Phỉ lại dẫn Lục Hạo đi dạo khắp công ty, sau khi ăn trưa ở căng tin công ty, lại lấy thêm cảnh ở công ty giải trí Chí Tôn, lúc này hai ba con mới về nhà.
Sau khi đỡ Lục Hạo xuống, Lục Phỉ lại lấy di động gọi cho Vưu Khánh rồi đi ra ngoài ban công nói chuyện.
Lục Hạo nhìn bóng lưng của cha, mím môi, lại ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, tự lấy điều khiển từ xa rồi bật TV lên.
TV bật lên đang chiếu đến chương trình quảng cáo, bé cũng không ngại mà xem chăm chú.
Chỉ vài quảng cáo sau, chương trình quảng cáo đột nhiên thay đổi, lại xuất hiện quảng cáo va-li.
Lục Hạo nhìn chiếc va-li trên màn hình, ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó lại chạy trở về căn phòng nhỏ của mình, bé nghĩ ra chuyện mình cần làm rồi.
Mà Lục Hạo vừa chạy đi, khiến cho quay phim cũng vội chạy đi theo.
Trong phòng của Lục Hạo.
Lục Hạo kéo va-li nhỏ của mình từ một góc nọ, để lên giường, kéo khóa kéo ra, sau đó lại mở tủ quần áo, nghiêm túc nhìn lên tủ.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy Lục Hạo chọn ra một chiếc áo bông nhỏ màu trắng trước, gấp lại thật cẩn thận rồi bỏ vào va-li, rồi bé lại chọn từng món từng món một theo sở thích của mình.
Lúc này biên kịch ở bên cạnh thấy thế mới tò mò hỏi Lục Hạo: “Hạo Hạo, con xếp quần áo vào va-li để làm gì vậy?”
“Để đi tìm mẹ ạ, buổi sáng ba có nói rồi, nhưng vừa nãy Hạo Hạo mới nhớ ra.” Lục Hạo vừa nói vừa sắp xếp tiếp, lúc nói chuyện lại bỏ thêm vài món đồ vào va-li. Khi phát hiện không bỏ quần áo vào được nữa, bé lại khó xử nhìn cái va-li, lẩm bẩm: “ Nên mang theo cái này thì tốt hơn? Hay là cái này?”
Biên kịch ngớ người ngay lập tức, rốt cuộc là từ lúc nào Tiểu Hạo Hạo biết họ phải quay ở nước ngoài vậy?
“Con trai, con đang làm gì đấy?” Đợi đến lúc Lục Phỉ vào phòng liền thấy tủ quần áo và va-li của Lục Hạo khá lộn xộn.
“Không phải buổi sáng ba nói chúng ta sẽ đi gặp mẹ ạ?” Lục Hạo nghiêng đầu hỏi, nhìn chằm chằm vào ba bằng ánh mắt thấp thỏm.
Lục Phỉ nghe vậy cũng im lặng, buổi sáng anh cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ bé lại nhớ dai như vậy.
Lại nhìn vào ánh mắt con trai, tiếp lời: “Ngày kia chúng ta mới đi được.”
“Dù sao mình cùng được gặp mẹ là được, Hạo Hạo muốn nhanh được nhìn thấy mẹ, vậy ba cũng về thu dọn đi!” Lục Hạo có được đáp án mình muốn, lại quay ra tiếp tục “sự nghiệp” lựa chọn quần áo vĩ đại” của mình.
Lục Phỉ bị con trai thúc giục liền trở nên bất đắc dĩ, dù bé có thu dọn hành lý xong nhanh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không được gặp mẹ nhanh hơn đâu.
Thật ra mà nói thì anh cũng hơi thấy nhớ cô!
Anh vừa nghĩ vậy thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, màn hình hiển thị hai chữ “Bà xã”.
Ánh mắt Lục Phỉ lập tức dịu lại, liền bắt máy ngay tức khắc, nói: “Bà xã.”
Mà ngay sau khi hai chữ này vừa vang lên, Lục Hạo ở bên cạnh lập tức xoay người chạy tới, duỗi tay với Lục Phỉ, nói: “Ba ơi, đây là mẹ sao? Ba mau đưa cho con di động đi.”
Lục Phỉ mới nói được vỏn vẹn hai chữ với vợ đành phải đưa điện thoại cho bé.
Lục Hạo cầm di động quay người chạy đến bên mép giường, sau đó vui vẻ gọi một tiếng “Mẹ ơi” qua điện thoại.
Sau đó lại ríu rít kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra hôm nay ở công ty của ba.
Lục Phỉ vừa bị con trai vứt sau đầu kia còn đang im lặng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Khi quay phim quay lại cảnh này, có phải đối lập với Lục Hạo đang vui vẻ là Lục nam thần đang đau khổ tột độ hay không ta?
Cho nên, ý nghĩ lúc chiều cũng chỉ là ảo tưởng của mình thôi sao?