Cung Đấu - Khởi Đầu Từ Sự Giả Ngây - Chương 56: Chẳng Nguyện Uống ---

Cập nhật lúc: 06/12/2025 17:32

Lưu Tư Nhạc lúc này mới hiểu ra, tại sao vị Tiệp Dư nương nương này lại có thể nắm trọn quyền hành, thậm chí thay Hoàng hậu nương nương tổ chức Thiên Thu Tiết năm nay. Xem ra nàng ta là người có chút thủ đoạn.

Y liên tục gật đầu đồng ý: “Nô tài hiểu rõ, nô tài hiểu rõ.”

Sau đó, Tiêu Vũ còn đến Giáo Phường Tư xem xét các nhân sự và tiết mục có liên quan khác, nhưng những vấn đề đó đều không nghiêm trọng bằng vấn đề của các vũ cơ. Về vấn đề của vũ cơ, Lưu Tư Nhạc tỏ vẻ mình nhất định sẽ chỉnh đốn đâu vào đó. Thế là Tiêu Vũ dặn dò vài câu, lại sắp xếp Xuân Ý hôm sau đến nghiệm thu, và thông báo cho Lưu Tư Nhạc biết, trước Thiên Thu Tiết cứ cách ba ngày sẽ phái người đến kiểm tra chương trình một lần.

Lưu Tư Nhạc cười tươi tiễn Tiêu Vũ đi, sau đó sắc mặt lạnh xuống. Y quay người đi về phía Vũ Lạc Các của Giáo Phường Tư.

Vũ Lạc Các là nơi nghỉ ngơi của các vũ cơ. Lúc này, Trần Diệu Linh vừa thay một bộ váy mỏng màu vàng ngỗng, dùng vài cây trâm ngọc cài vào mái tóc đen. Trần Diệu Linh lúc này trông không giống cung nhân bình thường, mà càng giống một tú nữ vừa nhập cung tuyển tú.

Vừa kết thúc luyện múa, Nguyễn Diệu Âm ôm theo quạt lụa lông vũ bước vào phòng, thấy Trần Diệu Linh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cao bên cửa sổ, phe phẩy chiếc quạt tròn.

Trần Diệu Linh là người có dung mạo đẹp nhất trong số các vũ cơ, nhưng đáng tiếc tâm trí lại không đặt vào vũ đạo.

Nguyễn Diệu Âm thu hồi ánh mắt, tiếp tục ôm quạt lông vũ bước vào trong, lại nghe thấy giọng người đàn ông tức giận đến cực độ: “Trần Diệu Linh, ngươi có phải đang muốn tìm c.h.ế.t không?”

Đang phe phẩy quạt tròn bên cửa sổ, Trần Diệu Linh nghe lời Lưu Tư Nhạc nói liền ngây người. Vũ kỹ của nàng ta rất cao, Lưu Tư Nhạc đối xử với nàng ta luôn khách khí, sao hôm nay lại mắng nàng ta như vậy?

Nàng ta vội vàng dừng động tác, sững sờ nói: “Lưu Tư Nhạc, có phải nô tỳ đã làm sai chuyện gì không?”

Giờ phút này, Lưu Tư Nhạc đã bước vào trong phòng, y lạnh lùng nhìn Trần Diệu Linh một cái, trong lòng cảm thấy người này đã bị phế bỏ. Dù sao thì chuyện đã được chủ t.ử nói ra rồi…

“Cũng không có gì, chỉ là Tổng quản Nội vụ cho rằng vũ tư của ngươi không tốt, quyết định Thiên Thu Tiết lần này chỉ để Diệu Âm dẫn múa. Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Lưu Tư Nhạc dời ánh mắt, nhìn sang Nguyễn Diệu Âm đang im lặng chỉnh lý quạt lụa lông vũ, nói: “Diệu Âm, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt.”

Nguyễn Diệu Âm không ngờ Lưu Tư Nhạc lại tước đoạt cơ hội tham gia của Trần Diệu Linh một cách thẳng thừng như vậy, nhưng dù sao đó cũng là quyết định của các chủ tử, nô tỳ chỉ cần tuân theo là được, thế là nàng ta phúc thân nói: “Nô tỳ đã rõ.”

“Cái gì!” Trần Diệu Linh không thể tin được trừng lớn mắt. Nàng ta vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu lên: “Ngươi nhất định là ghen tị ta được nương nương nhìn trúng, cho nên mới không cho ta tham gia! Ta muốn đi tìm nương nương nói cho rõ!”

Lưu Tư Nhạc nghe lời Trần Diệu Linh nói xong thì bực bội nhíu chặt mày.

Phía sau Lưu Tư Nhạc xuất hiện vài thái giám khỏe mạnh trực tiếp bắt lấy Trần Diệu Linh, lấy chiếc khăn tay đã tẩm t.h.u.ố.c mê bịt vào miệng Trần Diệu Linh. Trần Diệu Linh giãy giụa một lúc rồi ngừng động đậy.

Một thái giám tiến lên hỏi Lưu Tư Nhạc: “Lưu Tư Nhạc đại nhân, vũ cơ này nên xử lý thế nào?”

Lưu Tư Nhạc ngày thường còn khá yêu quý Trần Diệu Linh này, dù sao vũ kỹ của nàng ta cũng không tệ, nhưng một khi đã chọc giận nương nương, vậy thì Giáo Phường Tư này tự nhiên không còn chỗ dung thân cho nàng ta nữa.

Lưu Tư Nhạc nhìn thoáng qua Trần Diệu Linh đang hôn mê lần cuối, phất tay áo, cứ như thể phất đi một hạt bụi bặm: “Trước kia, có phải tiểu tướng canh gác thành tường có ý với nha đầu này không? Bảo hắn ta mang mười lượng bạc đến, nha đầu này sẽ thuộc về hắn ta.”

Thái giám nghe lời này trong lòng thầm ngưỡng mộ tiểu tướng giữ thành kia quả là may mắn, dùng mười lượng bạc đổi lấy một vũ cơ có dáng người và nhan sắc tuyệt hảo. Mặt khác, hắn cũng thấy vũ cơ này thật sự không có đầu óc, dám nghĩ rằng nương nương tươi cười hòa nhã là đã yên ổn rồi sao?

Xem ra những bài học trong hậu cung dành cho ả còn chưa đủ!

Các thái giám lĩnh lệnh rồi khiêng Trần Diệu Linh đi, còn Nguyễn Diệu Âm đứng bên cạnh dõi theo mọi chuyện, nhưng lại giả vờ như không thấy gì.

Hành động này của Tiêu Vũ coi như đã cho người của Giáo Phường Tư một liều t.h.u.ố.c mạnh. Những vũ cơ ngày thường làm việc lề mề giờ đây đều dốc hết mười hai phần tinh thần, dù sao vị Tiệp Dư nương nương này cứ cách ba ngày lại phái người đến kiểm duyệt vũ đạo của họ.

Trong lúc Tiêu Vũ đang mạnh tay điều chỉnh, cải tạo các môn cầm kỳ thi họa vũ ở Giáo Phường Tư, Lệ Phi cũng giúp Trình Tiệp Dư hết lần này đến lần khác sắp xếp lại những thứ cần thiết cho việc tổ chức yến tiệc, từ việc điều chỉnh đầu bếp ngự thiện phòng cho đến quan xưởng gốm sứ sản xuất đồ sứ cho dạ yến.

“Nương nương, vốn dĩ đồ sứ dùng trong dạ yến Thiên Thu Tiết của Thái hậu đã được xưởng gốm Cảnh Trấn nung xong từ tháng trước.” Vài cung nữ sau lưng Đạp Tuyết nâng một chiếc mâm nặng trịch đặt trước mặt Lệ Phi.

Lệ Phi đặt cuốn thực đơn trong tay xuống, lười nhác nâng tay cầm lấy một chiếc chén sứ. Ánh nến phản chiếu làm chiếc chén sứ càng thêm trong suốt, trên đó còn khắc hoa văn tùng bất lão và tiên hạc. Thế nhưng, Lệ Phi lại trực tiếp ném chiếc chén xuống mâm.

Cung nữ đang đỡ mâm suýt chút nữa đứng không vững, phải tốn một lúc lâu mới ôm chặt được chiếc mâm trong tay, chỉ là những chiếc chén sứ trên mâm đã bị Lệ Phi làm cho xô lệch, nghiêng ngả.

“Đồ sứ Cảnh Trấn những năm này làm ra càng lúc càng kém hơn.” Đáy mắt Lệ Phi đầy vẻ chán chường, nàng khinh miệt nói: “Nếu mang loại đồ sứ này ra ngoài, chỉ sợ Thái hậu không thích, Hoàng thượng cũng sẽ không vui.”

Lão thái bà Thái hậu kia trước nay vốn khó tính, nếu nàng không làm tốt, đến lúc đó nhất định sẽ làm khó Hoàng thượng, nàng tuyệt đối không thể để Hoàng thượng phải chịu sự chỉ trích này!

“Bảo Cảnh Trấn nung lại một lô đồ sứ mới, hoa văn nung trên đó đều phải do bổn cung xét duyệt xong mới được.” Lệ Phi dứt lời liền tiếp tục lật xem thực đơn.

Đạp Tuyết nghe vậy liền vâng lời, dẫn các cung nữ lui ra.

Trình Tiệp Dư đang ngồi bên cạnh Lệ Phi nghe xong hơi nhướng mày. Kỳ thực lô đồ sứ mà Cảnh Trấn nung ra không tệ, chẳng qua vị tỷ tỷ dòng chính này của nàng lại một lòng một dạ muốn vượt qua Hoàng hậu, nhưng điều này có ý nghĩa gì chứ? Dù sao thì cũng chỉ là thiếp mà thôi.

Đúng lúc này, một thái giám khom lưng, mang tới một bát t.h.u.ố.c đen kịt đặt trước mặt Lệ Phi rồi nói: “Nương nương, đã đến giờ dùng thuốc.”

Lệ Phi vừa ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c đã cảm thấy buồn nôn, nàng nhíu mày, khoát tay nói: “Bổn cung biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.” Tiểu thái giám đáp lời rồi lui xuống.

Trình Tiệp Dư thấy phản ứng của Lệ Phi có chút kỳ lạ. Nếu là thứ Lệ Phi không muốn uống mà có kẻ dám mang đến, tên nô tài đó chắc chắn không muốn sống nữa, nhưng vừa rồi Lệ Phi lại không hề trách mắng. Chẳng lẽ đó là thứ không thể không uống?

Nhưng nhìn bát t.h.u.ố.c kia, nó lại không giống t.h.u.ố.c trợ t.h.a.i chút nào! Dù sao từ sau khi Lệ Phi nhắc đến chuyện muốn nàng mang thai, mỗi ngày đều gửi t.h.u.ố.c trợ t.h.a.i đến cho nàng, mùi vị hoàn toàn khác biệt so với bát t.h.u.ố.c này.

Trình Tiệp Dư nhìn bát t.h.u.ố.c và mở lời: “Tỷ tỷ, tỷ đang uống t.h.u.ố.c sao? Tên tiểu thái giám kia đúng là không biết điều mà mang thứ tỷ không thích lên rồi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.