Cùng Nam Chủ Văn Bên Cạnh Lên Tống Nghệ Sau Ta Bạo Hồng Rồi - Chương 44: Đôi Mắt Của Cậu Rất Đẹp

Cập nhật lúc: 06/09/2025 04:20

"Được." Hứa Thừa để mặc tim mình đập loạn xạ, "Chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Đàm Dĩ, mình..."

Lời bộc bạch đầy thôi thúc của Hứa Thừa mới nói được một nửa thì đã bị ai đó cắt ngang.

"Đại học Kinh đô? Đại học Kinh đô thì tốt quá, Dĩ Dĩ à, vậy thì lúc đó chúng ta sẽ ở cùng một thành phố rồi, có thể cùng nhau đi chơi!" Trong nhận thức của Tịch Nhược, việc cô ấy không đỗ Học viện Múa Bắc Kinh cũng giống như việc Đàm Dĩ không thể vào Đại học Kinh đô, đều là chuyện không thể xảy ra. "À, Khang Khang lúc đó cũng sẽ ở cùng thành phố với chúng ta chứ?"

Khang Nguyên Tư khiêm tốn cười, "Mình sẽ cố gắng thi đỗ."

Khúc Lâm Huy nghe vậy cũng vui vẻ, "Ối chà! Mình cũng là người ở Kinh Đô đây! Thật khéo quá đi!"

Diệp Hân không khỏi có chút tò mò, "Lâm Tử, cậu cũng định thi đại học ở Kinh Đô à?"

"Mình là người Kinh Đô mà." Khúc Lâm Huy gãi đầu, "Mình chưa nói sao? Nguyên Tử biết đó, bọn mình lần nào cũng đi cùng nhau mà."

Khang Nguyên Tư gật đầu, "Mình và Lâm Tử đều là người Kinh Đô."

"Ồ wow!" Diệp Hân, người đến từ một thị trấn nhỏ, mở to mắt, "Người thành phố!"

Khúc Lâm Huy hào sảng vỗ ngực, "Có dịp đến Kinh Đô, mình dẫn cậu đi chơi!"

Diệp Hân: "Được được! Vậy sau này có cơ hội, cậu đến quê mình, mình cũng dẫn cậu đi chơi!"

Nhìn thấy chủ đề của mọi người dần chuyển sang những địa điểm vui chơi ở quê hương mình, ngay cả ánh mắt của Đàm Dĩ cũng rời khỏi mình, trái tim Hứa Thừa vừa nãy suýt bùng cháy, giờ đã nguội lạnh.

Ồ.

Hứa Thừa giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ thấy niềm vui đều thuộc về người khác, chẳng liên quan gì đến mình.

[Tốt quá, tình bạn của Tiểu Thanh Xuân sẽ không bao giờ kết thúc.]

[Mong mọi người có thể làm bạn tốt cả đời.]

[Hahaha hahaha mặt anh Thừa buồn cười c.h.ế.t tôi rồi.]

[Ánh mắt mất đi ánh sáng, các bạn trong nhà ai hiểu cảm giác này chứ hahaha hahaha.]

[Không có danh phận là vậy đó hahaha hahaha hahaha.]

[Mấy người phía trước kiềm chế chút đi, đừng "múa" cao quá hahaha hahaha hahaha.]

[Ai có thể phiên dịch giúp tôi mấy câu đố trong bình luận được không???]

[Quen rồi sẽ tốt thôi, bản cắt ghép còn nhiều câu đố hơn.]

[Tìm được đại bản doanh của mấy người nói đố thì bạn sẽ hiểu.]

[???? Mấy người nói đố còn có đại bản doanh nữa à???]

Ánh mắt Hứa Thừa dừng lại trên những bình luận lướt qua nhanh chóng, ngón tay khẽ động.

Sau khi livestream kết thúc, Đàm Dĩ và Hứa Thừa đồng loạt lấy điện thoại ra.

Cảnh tượng này quá mới lạ, những người khác không khỏi ngẩn người.

Diệp Hân: "Dĩ Dĩ, hôm nay cậu không học bài à?"

Đàm Dĩ vừa nghĩ đến việc Diệp Hân có thời gian rảnh là lại dán mắt vào điện thoại, suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Hân Hân, gần đây trên mạng có bình luận nào về tôi không?"

Diệp Hân giật mình, liên tục xua tay, "Không không! Dĩ Dĩ tốt thế này, sao lại có người nói xấu cậu được chứ?"

Đàm Dĩ chớp mắt, không khỏi bật cười, "Hân Hân, cậu lỡ lời rồi."

"À..." Diệp Hân vội vàng bịt miệng, đôi mắt hạnh to tròn đầy vẻ lúng túng.

Đàm Dĩ ôn hòa nói, "Không sao đâu, mình không phải là người yếu đuối như vậy, nếu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình ngược lại còn khó chịu hơn."

Ngón tay Hứa Thừa đang lướt nhanh trên màn hình điện thoại khựng lại, ánh mắt cậu lóe lên.

Diệp Hân vẫn còn đang do dự có nên nói thật với Đàm Dĩ không, Hứa Thừa đã ngẩng đầu lên, "Để tôi nói cho cậu nghe nhé?"

Ồ wow! Đối mặt với khó khăn!

Diệp Hân há miệng, trong lòng bắt đầu rối rắm.

Hứa Thừa cũng coi như là một nửa người trong cuộc, để cậu ấy nói cũng không sai, nhưng mà...

Hứa Thừa à Hứa Thừa! Cậu không sợ Dĩ Dĩ vì chuyện này mà giận cậu sao?

Diệp Hân gào thét trong lòng, vừa muốn để lại không gian cho Đàm Dĩ và Hứa Thừa, lại vừa cảm thấy mình nên lên tiếng che chắn hoặc nói đỡ cho Hứa Thừa, để cặp đôi của cô ấy không cãi nhau vì chuyện vớ vẩn này.

Diệp Hân mím môi, càng nghĩ càng tức, nếu không phải đám fan não tàn của Hứa Thừa nói lung tung, thì cặp đôi của cô ấy bây giờ đã ngồi cùng nhau học bài đàng hoàng rồi! Cảnh tượng đó đẹp biết bao!

Không đợi Diệp Hân rối rắm ra kết quả, Thang Mộng Tình đã ngồi xuống bên cạnh Đàm Dĩ, "Để mình nói cho."

Cô ấy liếc xéo Hứa Thừa, vẻ khinh bỉ trong mắt gần như không giấu được.

Nếu không phải đám fan não tàn của Hứa Thừa, Đàm Dĩ sao phải bị người ta nói ra nói vào trên mạng, cái tội danh này, Hứa Thừa ít nhất phải gánh hơn nửa.

Hừ.

Để Hứa Thừa nói, cậu ta tự mình thoát tội, ẩn mình hoàn hảo sao? Đừng hòng!

Fan số một của cô ấy, cô ấy sẽ bảo vệ!

Thang Mộng Tình đã quyết định, tốc độ nói cũng cực nhanh, không đợi Hứa Thừa có cơ hội phản bác, cô ấy đã mồm mép tép nhảy không ngừng, nói rõ đầu đuôi câu chuyện trên mạng trước đó.

"Dĩ Dĩ, đây là do đám fan não tàn của Hứa Thừa gây ra, không liên quan gì đến cậu cả, ậu đừng để tâm lời họ nói." Thang Mộng Tình nắm lấy tay Đàm Dĩ, "Những người đó không hiểu cậu, cậu đừng để ý họ, lời nói trên mạng, ba hai ngày là qua thôi, có trách thì trách Hứa Thừa không quản được fan nhà cậu ấy."

Diệp Hân phồng má.

Sao vậy? Thang Mộng Tình bây giờ không chỉ muốn giành vị trí bạn thân nhất của Đàm Dĩ từ cô ấy, mà còn muốn giành cả vị trí của Hứa Thừa sao? Cô ấy có phải là quá tham lam rồi không?

Diệp Hân không hề nghĩ ngợi, lập tức ngồi xuống bên cạnh Đàm Dĩ, "Cũng không thể nói vậy, Hứa Thừa đâu có biết có những người không lý trí như thế tồn tại, không thể trách cậu ấy được."

Thang Mộng Tình nheo mắt, nhìn chằm chằm Diệp Hân, "Mấy chuyện này đều do fan não tàn của Hứa Thừa gây ra, không trách cậu ấy thì trách ai?"

"Này! Thang Mộng Tình, sao cậu lại chơi trò liên đới thế?" Diệp Hân mở to mắt, "Fan là thứ đâu dễ quản lý thế? Cậu sau này muốn dấn thân vào giới giải trí mà không biết sao?"

Thang Mộng Tình "hừ" một tiếng, quay đầu đi, chủ yếu là giúp người thân chứ không giúp lý, "Fan thì khó quản thật, nhưng nếu muốn quản, thì cũng phải thể hiện thái độ chứ."

Diệp Hân: "Hứa Thừa chưa thể hiện thái độ sao? Vừa nãy lúc livestream, cậu ấy thiếu điều dán mặt vào màn hình mà nói thẳng luôn rồi, còn phải thể hiện thái độ thế nào nữa?"

Thang Mộng Tình: "Dù sao thì nếu không có cái chuyện vớ vẩn của cậu ấy, Dĩ Dĩ có phải chịu ấm ức này không? Tôi nói sau này cứ tránh xa Hứa Thừa ra, khỏi phải gặp họa."

"Thang Mộng Tình! Cậu cậu cậu..." Diệp Hân "bạn bạn bạn" mãi, "Sao cậu lại ngồi xem kịch vui không sợ chuyện lớn, còn châm dầu vào lửa thế này?!"

Đàm Dĩ ngồi giữa hai người họ, biểu cảm từ hiểu rõ đến ngơ ngác.

Cô ấy thăm dò vươn tay, "Cái đó..."

Thang Mộng Tình: "Dĩ Dĩ, nghe tôi này, tránh xa Hứa Thừa ra, sẽ không có chuyện gì phiền phức đâu!"

Diệp Hân: "Dĩ Dĩ, đừng nghe cô ấy, oan có đầu nợ có chủ, đổ tội cho Hứa Thừa là vô lý."

Đàm Dĩ bị kẹp giữa, biểu cảm trông có vẻ vô tội.

Dù là Diệp Hân hay Thang Mộng Tình, đều là nghĩ cho cô ấy, mặc dù không hiểu tại sao họ lại kích động hơn cả người trong cuộc là cô ấy, nhưng, tấm lòng này vẫn khiến cô có chút cảm động.

So với Đàm Dĩ, vẻ mặt của Hứa Thừa lại rất vi diệu.

Không phải, Diệp Hân thì không nói làm gì, Thang Mộng Tình có thù oán gì với cậu ta sao? Sao lại ra sức đổ thêm dầu vào lửa thế này?

Không thể để Đàm Dĩ tiếp tục nghe hai người họ cãi nhau nữa...

Hứa Thừa nheo mắt, "Đàm Dĩ."

Giọng cậu trầm thấp, giữa những tiếng cãi vã ngày càng gay gắt của Diệp Hân và Thang Mộng Tình, lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Đàm Dĩ theo bản năng nhìn cậu, chỉ thấy Hứa Thừa không tiếng động hé môi với cô ấy.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?"

Đàm Dĩ, người không giỏi đọc khẩu hình, ngay lập tức hiểu ý cậu, vội vàng gật đầu.

Cô ấy một tay giữ vai Thang Mộng Tình, một tay giữ vai Diệp Hân, trịnh trọng nói, "Cảm ơn hai cậu đã quan tâm mình như vậy."

Thang Mộng Tình và Diệp Hân nhất thời khựng lại, hai khuôn mặt hơi ửng hồng vì kích động, lúng túng nhìn sang chỗ khác.

Nếu Đàm Dĩ đến để giảng hòa, có lẽ hai người họ vẫn chưa dừng lại được, nhưng bất ngờ nghe được một lời cảm ơn chân thành như vậy, thật khiến người ta ngượng ngùng.

Đàm Dĩ thấy hai người họ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Phù —

Bị kẹp giữa Diệp Hân và Thang Mộng Tình, lần nào cũng thấy có một chút, chỉ một chút mệt mỏi thôi.

Đàm Dĩ thấy Hứa Thừa đã đứng ở cửa đợi mình, vội vàng đứng dậy, "Mình đi nói chuyện với Hứa Thừa đây."

"Này —" Thang Mộng Tình vừa định ngăn lại thì bị Diệp Hân ôm chặt.

Diệp Hân: "Chuyện này cả hai người họ đều là nạn nhân, cậu đừng lên đó gây thêm rắc rối nữa."

Nói xong, lại cười tủm tỉm nhìn Đàm Dĩ, "Dĩ Dĩ, đi đi đi ~ Cứ từ từ nói chuyện nhé ~"

Thang Mộng Tình bị Diệp Hân ghì chặt đến đau cánh tay, cái đầu nhỏ bé của Diệp Hân sao mà khỏe thế này?!

Diệp Hân hung hăng nhìn Thang Mộng Tình.

Hừ! Thang Mộng Tình muốn đi phá đám cặp đôi của cô ấy đang tăng cường tình cảm, mơ đi nhé!

Nghĩ vậy, lực tay cô ấy lại siết chặt hơn một chút.

Đàm Dĩ thấy hai người họ đang vui vẻ đùa giỡn, tình cảm có vẻ tốt, cũng yên lòng, bước về phía Hứa Thừa.

Giọng Thang Mộng Tình vọng lại từ phía sau, "Diệp Hân! Đau đau đau đau! Cậu buông tôi ra —"

Gió đêm hiu hiu, thổi làm tóc Đàm Dĩ bay bay, làm má cô ấy hơi ngứa ngứa.

Hứa Thừa đứng dưới cột đèn đường, bóng cậu đổ dài, kéo đến tận chân Đàm Dĩ.

Đàm Dĩ men theo bóng Hứa Thừa đi về phía cậu, "Hứa Thừa, cậu muốn nói gì với mình?"

Hứa Thừa xoa xoa ngón tay, kìm lại sự thôi thúc muốn giúp Đàm Dĩ vuốt lại những sợi tóc mai lòa xòa bên tai, "Chuyện trên mạng —"

Ánh mắt cậu lọt vào đồng tử Đàm Dĩ, "Thang Mộng Tình nói có một điểm đúng, chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi nên nói lời xin lỗi."

"Cậu đừng để tâm lời của những người trên mạng đó, cậu rất tốt." Hứa Thừa nói từng chữ một, "Rất tốt, rất tốt."

Tim Đàm Dĩ không hiểu sao đập nhanh hơn một nhịp.

Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Thừa dường như có một chút nóng.

Là do đèn đường sao?

Cô ấy chớp mắt, không đi sâu vào điều bất thường mơ hồ nhận ra, "Không liên quan gì đến cậu đâu."

"Hứa Thừa, cậu đừng vì lỗi lầm của người khác mà tự trách mình, những lời đó tôi không để trong lòng đâu."

Vừa nãy Thang Mộng Tình và Diệp Hân trcậu luận, Đàm Dĩ tuy không nói, nhưng cô ấy vẫn đồng tình với quan điểm của Diệp Hân.

Chuyện này đối với Hứa Thừa mà nói, cũng là tai bay vạ gió.

Hứa Thừa vừa định nói rằng mình sẽ không tự trách vì những chuyện vô nghĩa như vậy, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Đàm Dĩ, cậu lặng lẽ nuốt những lời định nói vào.

Ánh mắt cậu dịu dàng, nở nụ cười để lộ hàm răng với Đàm Dĩ, "Cảm ơn."

Một cơn gió đêm vừa vặn thổi qua, mang theo chút oi ả.

Đàm Dĩ ngẩng đầu nhìn trời, gần đây thời tiết không phải đã mát mẻ hơn sao? Sao gió thổi qua vẫn thấy nóng.

Không biết có phải do đèn đường không, ánh mắt Hứa Thừa đã từ hơi nóng trở nên hơi bỏng rát.

Đàm Dĩ sờ trán mình, không lẽ là do thay đổi thời tiết mà cô ấy bị cảm lạnh rồi?

Hứa Thừa thấy vậy, không khỏi cúi người xuống, ánh mắt không rời nhìn Đàm Dĩ, "Sao vậy?"

Đàm Dĩ sờ đi sờ lại vẫn không thấy trán mình có dấu hiệu sốt, lúc này mới lắc đầu, "Mình hơi nóng, cứ tưởng bị sốt, nhưng hình như không sao."

Hứa Thừa xoa xoa ngón tay, bộ não thông minh của cậu nhanh chóng vận hành, nếu bây giờ cậu đưa tay ra đo nhiệt độ trán cho Đàm Dĩ, liệu có vẻ quá đột ngột không.

Không đợi cậu nghĩ ra kết luận, Đàm Dĩ nghiêng đầu.

Đàm Dĩ: "Hứa Thừa, có ai từng nói với cậu là mắt cậu rất đẹp không?"

Màu hổ phách nhạt, dưới ánh đèn đường, bên trong dường như có tuyết xuân đang tan chảy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.