Cùng Nam Chủ Văn Bên Cạnh Lên Tống Nghệ Sau Ta Bạo Hồng Rồi - Chương 63: "cậu Hiểu Không?"

Cập nhật lúc: 06/09/2025 04:22

Hứa Thừa, một người luôn điềm tĩnh, thông minh tuyệt đỉnh, cứ thế bị đàn anh kia lôi kéo đi nhảy suốt 20 phút đồng hồ.

Đám đông vây quanh ngày càng đông, người chụp ảnh, người quay video, người vỗ tay, người hò hét, đủ cả.

Bùi Tĩnh Tuyết dùng khuỷu tay đẩy Đàm Dĩ, "Cái con công hoa này sắp chiêu mộ hết cả trường rồi."

Đàm Dĩ thành thật nói, "Hứa Thừa vẫn luôn rất thu hút người khác mà."

Ngày trước, cô và Hứa Thừa đi trên đường, mười cô gái đi ngang qua thì chín cô phải quay đầu nhìn cậu thêm lần nữa.

Bùi Tĩnh Tuyết im lặng, ghé sát tai Đàm Dĩ, "Thu hút người khác thế này, cậu không thấy bất an à?"

Đàm Dĩ: ?

Tại sao cô lại phải bất an?

Đàm Dĩ còn định hỏi rõ hơn, thì Hứa Thừa bên kia đã "sáng" lại đầu óc.

Có lẽ cuối cùng cậu cũng nhận ra mình bị coi như công cụ để câu lạc bộ Street Dance lôi kéo khách, sắc mặt cậu lạnh đi, mặc kệ những động tác khiêu khích của đàn anh, "Tôi nhận thua."

Có thời gian này, cậu nói thêm vài câu với Đàm Dĩ chẳng phải tốt hơn sao?

Đàn anh vội vàng chặn anh lại, "Đàn em đừng quên vừa rồi đã nói gì nhé, nhận thua là phải gia nhập câu lạc bộ Street Dance của bọn anh."

Hứa Thừa nhìn đàn anh một lát, rồi nhếch môi cười, "Được thôi."

Cậu đột nhiên hợp tác như vậy khiến đàn anh không khỏi ngây người.

Ngay lúc anh ta còn đang sững sờ, Hứa Thừa đã vượt qua đàn anh, đi về phía Đàm Dĩ.

Cậu từng bước đi tới, những sợi tóc đen nhánh dính chút mồ hôi mỏng, cậu khẽ nhếch môi, "Đàm Dĩ, cậu có mang khăn giấy không? Mình đổ mồ hôi rồi."

Một cách khó hiểu, Đàm Dĩ nghe thấy trong giọng nói của cậu có chút gì đó nũng nịu.

"Có." Nói rồi, Đàm Dĩ từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy đưa cho cậu, "Hứa Thừa, cậu vừa nhảy đẹp thật đó."

"Cảm ơn." Hứa Thừa cụp mắt xuống, che đi nụ cười sâu hơn trong đáy mắt, "Họ cứ nhất định muốn đánh cược với mình, nói nếu mình nhảy không qua họ thì phải gia nhập câu lạc bộ Street Dance. Hóa ra câu lạc bộ đại học còn có kiểu mua bán ép buộc thế này sao."

Lời vừa dứt, đàn anh vừa đấu nhảy với anh cũng đi tới, "Đúng đúng đúng, em vừa nhận thua rồi, em phải gia nhập câu lạc bộ của bọn anh."

Đàm Dĩ chớp mắt, khóe môi dịu dàng của cô cụp xuống, "Đàn anh, tham gia câu lạc bộ là dựa trên nguyên tắc tự nguyện, nếu Hứa Thừa không muốn, các anh không thể ép buộc anh ấy gia nhập được."

"Hơn nữa, ai nói Hứa Thừa nhảy không qua các anh, em thấy anh ấy nhảy đẹp hơn các anh nhiều."

Đàn anh sững sờ, vừa định biện giải, khóe mắt đã liếc thấy Hứa Thừa nhướng mày về phía mình, nở một nụ cười đắc ý.

Đàn anh: ???

Cái cậu đàn em này bị sao vậy? Còn để cô em gái ra mặt cho mình nữa chứ?!

Đàn anh: "Em gái nhỏ không phải vậy đâu, bọn anh cũng là quý tài năng, trình độ của cậu ấy mà không tham gia câu lạc bộ của bọn anh thì tiếc quá đi mất."

Đàm Dĩ đứng chắn trước Hứa Thừa, "Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ Street Dance không?"

Hứa Thừa ngoan ngoãn lắc đầu.

Đàm Dĩ không hề nghĩ ngợi, lập tức chắn trước mặt cậu, "Đàn anh, Hứa Thừa không muốn gia nhập câu lạc bộ Street Dance, xin anh đừng ép buộc người khác."

Đàn anh mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được, "Tôi? Ép buộc người khác?"

Đàm Dĩ "ừm" một tiếng, kéo tay Hứa Thừa, "Chúng ta đi thôi."

Đàn anh nhìn Hứa Thừa thậm chí còn không thèm ban cho mình một ánh mắt khoe khoang nào, cứ thế mà lẹt đẹt đi theo Đàm Dĩ, há hốc mồm.

"Sao vậy?" Người cùng câu lạc bộ thấy anh ta đứng ngây ra, không khỏi tò mò hỏi.

Đàn anh từ từ khép miệng, thở dài một tiếng, "Tân sinh viên Đại học Kinh đô của chúng ta đúng là khóa sau không bằng khóa trước."

Cái kiểu tân sinh viên vừa "trà xanh" vừa "chó" này là khoa nào vậy? Gặp chuyện thì trốn sau lưng bạn gái, lẽ nào cậu ta, đường đường là một đàn anh, lại trở thành một mắt xích trong trò đùa của bọn họ sao?

Thật là lòng người đổi thay, thế đạo ngày càng xuống dốc.

Đàm Dĩ, người đang kéo Hứa Thừa đi xa, vẫn còn hậm hực. Quay đầu lại, cô thấy Hứa Thừa cười tươi rạng rỡ không thể che giấu được.

Hửm?

Đàm Dĩ hơi không phản ứng kịp, Hứa Thừa vừa rồi chẳng phải còn vẻ mặt tủi thân, như thể đàn anh câu lạc bộ Street Dance đã ép buộc cậu ấy lắm sao, sao giờ lại cười vui vẻ thế này?

Hứa Thừa không chỉ không kiềm được khóe môi, mà còn cười rạng rỡ hơn một chút, "Cậu giúp mình nói chuyện, mình vui lắm."

Cậu cười đẹp trai đến nỗi Đàm Dĩ cũng vô thức cười theo, "Hứa Thừa, cậu cứ làm những gì cậu muốn đi."

"Cho dù người khác có thấy tiếc nuối hay gì đi nữa, không đứng về phía cậu, nhưng mình nghĩ, niềm vui của cậu là quan trọng nhất."

"Bất kể người khác nói gì, mình cũng sẽ ủng hộ cậu!"

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Hứa Thừa dần dần thu lại, nhưng ánh mắt cậu lại càng thêm dịu dàng, "Mình biết."

Cậu luôn biết, Đàm Dĩ sẽ đứng về phía cậu.

"À, đúng rồi." Đàm Dĩ đưa kính cho Hứa Thừa, "Kính của cậu này."

Hứa Thừa nhìn chiếc kính trong tay cô một lúc, rồi mới từ từ đưa tay ra—

Không biết là cố ý hay vô tình, khi cậu lấy kính từ lòng bàn tay Đàm Dĩ, đầu ngón tay cậu chạm vào lòng bàn tay cô, lướt qua như một sợi lông vũ.

Ngứa—

Đàm Dĩ theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay, dùng móng tay cào nhẹ vào đó.

Hứa Thừa đeo kính lại, vẻ ngông cuồng phóng khoáng khi nãy nhảy nhót bị giấu dưới cặp kính gọng vàng đó.

Đàm Dĩ cảm thấy, ánh mắt cậu, một lần nữa trở nên nóng bỏng.

"Khụ khụ." Tiếng ho khan cố ý của Bùi Tĩnh Tuyết vang lên phía sau, Đàm Dĩ lúc này mới nhớ ra, vừa rồi mình chỉ lo kéo Hứa Thừa đi mà quên mất hai cô bạn cùng phòng mới rồi!

Đàm Dĩ lập tức buông tay Hứa Thừa ra, chạy nhanh đến bên Bùi Tĩnh Tuyết và Dư An An, "Xin lỗi nha, Tĩnh Tuyết, An An, vừa rồi tớ tức quá, nhất thời quên mất hai cậu."

Bùi Tĩnh Tuyết hào phóng xua tay, "Không sao, hiểu mà, hiểu mà."

Dư An An cũng tiếc nuối vì Hứa Thừa không gia nhập câu lạc bộ Street Dance, dù sao cậu ấy nhảy tốt đến vậy, nhưng với vị trí của cô ấy thì không có quyền nói gì, cô ấy kìm nén trong lòng ba vòng, cuối cùng nói, "Chúng ta có muốn tiếp tục đi xem các gian hàng câu lạc bộ khác không?"

Đàm Dĩ nghĩ nghĩ, lén lút liếc nhìn Hứa Thừa.

Cô lo Hứa Thừa sẽ vì chuyện vừa rồi mà tâm trạng không tốt.

Hứa Thừa mỉm cười đi tới, "Muốn đi thì cứ đi tiếp thôi, biết đâu lại tìm được câu lạc bộ thú vị nào đó."

"À đúng rồi." Cậu dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, "Trước đây không phải đã nói có cơ hội sẽ cùng nhau ăn một bữa sao, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay mọi người đi dạo xong, tôi mời mọi người ăn cơm nhé?"

Bùi Tĩnh Tuyết vừa định nói cô không đi dạo nữa, về ký túc xá trước, nghe thấy lời Hứa Thừa nói, lời vừa đến miệng lại nuốt vào.

Chuyện bạn trai bạn cùng phòng mời ăn cơm quan trọng như vậy, vẫn phải có mặt chứ.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Dư An An suýt chút nữa không kìm được mong muốn cười ngây ngô, "Được đó, được đó!"

Bốn người đi đi dừng dừng giữa các gian hàng câu lạc bộ khác nhau, Dư An An thì cái nào cũng muốn xem, Bùi Tĩnh Tuyết thì không mấy hứng thú, Đàm Dĩ xem một lúc lâu, cuối cùng chọn Hội Nhiếp ảnh.

Lý do lựa chọn đơn giản và trực tiếp, chỉ là để có thêm cơ hội rèn luyện cho mục tiêu tương lai của mình.

Tương tự, cô còn chuẩn bị nộp đơn xin gia nhập ban tuyên truyền của Hội Sinh viên.

Ngoài ra, Đàm Dĩ còn muốn gia nhập một câu lạc bộ nữa—

Cô nhìn những câu lạc bộ thể thao đang tụ tập, có chút lo lắng, "Mình tham gia cái nào thì tốt hơn nhỉ?"

Dư An An và Bùi Tĩnh Tuyết không có phản ứng đặc biệt nào với điều này, nhưng Hứa Thừa lại sững lại, "Cậu muốn tham gia câu lạc bộ thể thao?"

Đàm Dĩ hít sâu một hơi, kiên định gật đầu.

Ánh mắt Hứa Thừa lóe lên một tia sáng tối.

Một người không thích vận động như Đàm Dĩ, tại sao đột nhiên lại muốn tham gia câu lạc bộ thể thao?

Trong lúc cậu không hay biết, tâm lý của Đàm Dĩ đã có những thay đổi gì. Cảm giác này, một cách khó hiểu khiến Hứa Thừa lo lắng.

Dư An An hoàn toàn ủng hộ quyết tâm của Đàm Dĩ, "Dĩ Dĩ, nên như vậy đó, thể lực của cậu đúng là cần phải rèn luyện thêm rồi."

Đàm Dĩ: "Vẫn phải cảm ơn cậu lần trước đã nhắc, nếu không mình đã không biết sau này muốn làm chương trình truyền hình còn cần thể lực để chống đỡ nữa."

Dư An An: "Này! Mình thấy cái câu lạc bộ thể hình, rèn luyện thể chất, và cái câu lạc bộ thể lực tổng hợp đều khá tốt đó, cậu xem cậu muốn tham gia cái nào?"

Đàm Dĩ theo hướng ngón tay của Dư An An mà nhìn từng cái—

Cô không muốn tham gia cái nào cả.

Bùi Tĩnh Tuyết: "Yoga thì sao? Thấy nhẹ nhàng hơn đó."

Hứa Thừa thấy Đàm Dĩ do dự, nghĩ nghĩ, "Tán thủ thì sao?"

Lời này vừa thốt ra, ba khuôn mặt đều kinh ngạc.

Đàm Dĩ không thể tin được nhìn Hứa Thừa, nói Bùi Tĩnh Tuyết và Dư An An quen cô chưa lâu, không hiểu cô thì thôi, Hứa Thừa đã quen cô bao lâu rồi, sao có thể nói ra lời ma quỷ như vậy?

Tán thủ?

Là cô đi đánh người khác hay là cô bị người khác đánh?

Hứa Thừa nghiêm túc nói, "Học xong sau này còn có thể tự vệ, mình thấy rất tốt."

Đàm Dĩ lắc đầu như trống bỏi, làm việc gì cũng phải tuần tự, cô bây giờ thấy yoga khá tốt.

Cô vừa định nói mình sẽ chọn yoga, Hứa Thừa đảo mắt, "Thật ra là mình muốn đi tán thủ, Đàm Dĩ, cậu đi cùng mình nhé?"

Lời Đàm Dĩ vừa đến miệng, dừng lại—

Cô cào cào ngón tay, có chút ngại ngùng, "Hứa Thừa, cậu biết mà, mình không được đâu."

"Ai nói vậy." Hứa Thừa không chút do dự, "Cậu còn nhớ hồi chúng ta quay show giải trí không?"

"Lần chạy bộ buổi sáng đó, cậu nghĩ cậu không được, nhưng thực tế thì sao? Cậu đã làm được."

"Lần chơi bóng rổ đó, cậu nghĩ cậu không được, nhưng thực tế thì sao? Cậu cũng làm được."

"Đàm Dĩ, caauj chưa bao giờ không làm được cả, những gì cậu muốn làm, cậu đều đã làm được rồi."

"Trong mắt mình, cậu là người vạn năng."

Ánh mắt Hứa Thừa rất nghiêm túc, Đàm Dĩ vừa thấy cậu nói quá lên, lại vừa thấy lòng mình như được ngâm trong nước ấm, ấm áp lạ thường.

"Chúng ta cùng nhau nhé?" Hứa Thừa nhìn thẳng vào cô, "Cùng nhau học từ đầu."

Dưới ánh mắt cậu, Đàm Dĩ từ từ gật đầu.

Có lẽ là tin lời Hứa Thừa, nghĩ rằng mình là người vạn năng chăng.

Đàm Dĩ cười cười, "Vậy cậu phải làm người luyện tập cho mình đó."

Hứa Thừa: "Đương nhiên rồi, cậu gọi là có mặt ngay."

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau nộp đơn xin gia nhập câu lạc bộ Tán thủ.

Ngoài Bùi Tĩnh Tuyết ra, mọi người đều đã tìm được câu lạc bộ mình muốn tham gia. Hứa Thừa theo lời hứa, mời cả nhóm đi ăn tại một nhà hàng nhỏ có tiếng gần trường.

Đàm Dĩ lén lút ghi nhớ giá cả trên thực đơn, để có một mức giá ước chừng cho lần sau mời lại bạn cùng phòng của Hứa Thừa.

Nhưng mà...

Cô chợt nhớ ra, bạn cùng phòng của Hứa Thừa đều không đi cùng cậu ấy xem tuyển thành viên câu lạc bộ, những người bạn cùng phòng như vậy, cô còn cần phải mời họ nữa không?

Đàm Dĩ liếc nhìn Hứa Thừa, người đang nói cười vui vẻ suốt bữa ăn, ý nghĩ trong đầu cô chuyển hướng—

Cô vẫn sẽ mời Hứa Thừa ăn cơm, còn những người bạn cùng phòng không tốt với Hứa Thừa, cô mời làm gì?

Lãng phí!

Sau bữa ăn, Hứa Thừa không chỉ đóng gói một phần bánh ngọt mà Đàm Dĩ rất thích cho cô mang về, mà còn rất ga lăng đưa ba cô gái về đến tận ký túc xá.

Cho đến khi chia tay Hứa Thừa, Dư An An mới không kìm được dòng khen ngợi dành cho cậu.

Dư An An: "Hứa Thừa thật sự—"

"Tốt quá! Hoàn toàn không có cảm giác xa cách như trên show giải trí, người tốt thật sự!"

"Ngoại hình đẹp, nhảy đẹp, còn có giáo dưỡng! Nói chuyện cũng dịu dàng, chỗ nào cũng tốt!"

Đàm Dĩ cũng lấy làm vinh dự, "Thấy chưa! Mình đã nói Hứa Thừa ngoài đời rất tốt bụng mà!"

"Ừ ừ!" Dư An An liên tục gật đầu đồng tình, hôm nay, ngoài việc mối quan hệ giữa Đàm Dĩ và Hứa Thừa khiến cô bất ngờ, tất cả mọi thứ còn lại đều hoàn hảo!

Đàm Dĩ và Hứa Thừa xứng đáng là thần tượng của cô!

Đều siêu tuyệt vời!

"À!" Ba người vừa về đến ký túc xá, Dư An An đang phấn khích chợt nhớ ra, "Mình quên đi lấy bưu phẩm rồi!"

"Này! Mình đi lấy bưu phẩm trước, đợi mình về, chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"

"Đợi mình! Nhất định phải đợi mình đó!"

Nói rồi, cô ấy vội vàng chạy ra ngoài.

Đàm Dĩ và Bùi Tĩnh Tuyết đứng ở cửa, nhìn bóng lưng cô ấy chạy đi như cơn gió, không khỏi nhìn nhau cười.

Trong ký túc xá tối om, rõ ràng là Lộ Ninh vẫn chưa về.

Bùi Tĩnh Tuyết, người đã mệt mỏi cả ngày, sốt ruột ngồi phịch xuống ghế, đá giày ra, thoải mái duỗi chân.

Cô xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, cảm thán, "Bạn trai cậu thật biết điều, vừa lên đã biết mời bạn cùng phòng của bạn gái đi ăn."

Tay Đàm Dĩ đang thu dọn túi hơi dừng lại, "Hứa Thừa không phải bạn trai mình đâu."

Chưa đầy nửa giây, Bùi Tĩnh Tuyết đã hiểu ra, "Hiểu, hiểu mà, vẫn đang theo đuổi chứ gì! Đúng vậy, con gái không thể dễ dàng bị theo đuổi quá, nếu không đàn ông sẽ không biết trân trọng đâu."

Đàm Dĩ thấy Bùi Tĩnh Tuyết càng nói càng quá, không khỏi giải thích giúp Hứa Thừa, "Không phải đâu, mình và Hứa Thừa chỉ là bạn bè thôi."

"Cậu đừng nói ra ngoài như vậy, lỡ sau này Hứa Thừa có người mình thích, tin đồn này sẽ không tốt cho cậu ấy đâu."

Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống đang đùa, Bùi Tĩnh Tuyết ngây người.

Ban đầu còn tưởng ánh mắt của Dư An An đã tệ lắm rồi, không ngờ, ở đây còn có một người tệ hơn.

Giọng cô ấy không kìm được mà cao vút lên tám độ, "Cậu không lẽ không hề nhận ra Hứa Thừa thích cậu sao?"

Đàm Dĩ sững sờ, câu nói này—

Cô hình như đã từng nghe câu tương tự ở đâu đó.

Đàm Dĩ xoa xoa ký ức mơ hồ trong đầu, rồi lại đưa ra câu trả lời tương tự, "Mình biết Hứa Thừa thích mình, nhưng là kiểu cậu ấy thấy mình là một người tốt, thích và quý mến mình thôi đúng không? Mình cũng..."

"Thần thánh cái kiểu thích 'với tư cách là một con người' đó chứ, cậu ta rõ ràng là thích cậu theo kiểu khác giới mà." Sợ Đàm Dĩ ngây thơ không hiểu, Bùi Tĩnh Tuyết trực tiếp lấy ví dụ, "Cái kiểu thích muốn hôn hôn, ôm ôm, bế bổng lên, muốn quấn quýt đến cuối chân trời đó."

"Cậu hiểu không?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.