Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Ta Tại Chốn, Không Phải Người Mà - Chương 274

Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:49

Nghe vậy, Dương Tiễn vốn đang giận dỗi liền lập tức nghiêm túc trở lại.

Anh ta quay sang mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu lại đầy sầu não, "Đối diện mở một quán cà phê hầu gái mèo, cướp hết khách của tôi rồi."

"Hôm qua, tôi đã tốn hai thùng mì gói để nhờ Cửu Nguyệt giúp tôi thăm dò tình hình rồi."

"Cửu Nguyệt, cậu nói xem cậu đã thăm dò được gì."

Cửu Nguyệt được gọi tên, đứng dậy nói, "Có thông tin gì đâu! Chỉ là người ta pha ngon hơn anh thôi!"

Phụt!

Lưỡi kiếm đ.â.m thẳng vào tim.

Dương Tiễn ôm ngực, lòng đầy đau xót.

Cửu Nguyệt lại chẳng hề hay biết, tiếp tục nói, "Hàng của người ta đa dạng, ngon, nhân viên cũng đẹp nữa."

"Mọi người đâu có ngốc, so sánh một chút là biết ngay phải sang bên kia chứ!"

Những lời nói dịu dàng ấy như cơn gió lạnh mùa đông, khiến người ta run rẩy.

Lời nói hóa thành lưỡi kiếm vô tình đ.â.m sâu vào lồng n.g.ự.c Dương Tiễn.

Đau! Đau quá! Cứ như đau thấu xương tủy vậy!

Nhìn Dương Tiễn ngã gục, Ngao Thiên xót xa đầy mắt.

"Ôi, thật này! (??ω??)y"

Lục Nhị nhìn Dương Tiễn đang ngã gục, đến bên cạnh anh ta tò mò rút một thanh kiếm ra.

Rất nặng. Gõ vào nghe tiếng kim loại vang.

"Thật sao! Để tôi xem." Cửu Nguyệt nghe vậy cũng rút một cái từ người Dương Tiễn ra. "Thật này! Đây lại là thật sao!"

Na Tra: "Xem ra lời nói thật sự có thể hóa thành lưỡi kiếm, đ.â.m xuyên lòng người nhỉ!"

Ngao Liệt gật đầu: "Đúng vậy, lời nói thật là một sức mạnh khủng khiếp! Ngay cả Dương Tiễn cũng không chịu nổi."

Tiểu Ngọc: "Đúng thế."

Đại Sĩ vỗ vỗ, vui mừng nói: "Vậy nên các con, sau này nói chuyện nhất định phải suy nghĩ cho kỹ."

Cửu Nguyệt lầm bầm: "Thiệt tình, sao tự dưng lại bắt đầu giáo huấn vậy chứ?"

Không lâu sau.

Dương Tiễn cuối cùng cũng hồi phục, ngồi thẫn thờ trên ghế sofa.

Anh ta nhìn mọi người, giọng khàn khàn, ngữ điệu trầm thấp: "Các cậu cũng biết nguyên nhân rồi, tiếp theo tôi sẽ thử thách bản thân. Pha ra một vài loại cà phê mới!"

"Để cướp lại khách của tôi!"

"Vậy nên tiếp theo, xin phiền các vị nếm thử cà phê của tôi."

Mọi người nghe vậy, cũng không từ chối.

Kỹ thuật pha cà phê của Dương Tiễn vẫn khá ổn, dù sao hôm nay cũng không có việc gì.

Uống cà phê xem TV, cũng rất thoải mái.

"Đây là thử nghiệm đầu tiên của tôi, cà phê rượu!"

Một ly cà phê pha chế được Dương Tiễn bưng lên bàn.

Mùi cà phê nồng nàn quyện lẫn hương rượu.

Ngao Liệt cầm cà phê lên uống một ngụm, sau đó khó khăn nuốt xuống.

"Không được đâu, Dương Tiễn, cà phê của anh vừa đắng vừa rát cổ họng, ai mà tự dưng lại đi uống cái thứ này chứ!"

Nhìn Ngao Liệt không ngừng súc miệng.

Dương Tiễn biết loại cà phê này đã thất bại.

Nhưng không sao cả, anh ta vẫn còn rất nhiều loại cà phê khác.

"Cà phê sữa."

Trên ly cà phê đen nổi lên một lớp chất lỏng màu trắng, nhìn vừa không đẹp mắt lại vừa không ngon miệng.

Cửu Nguyệt nhìn Ngao Liệt đã gục xuống, rồi lại nhìn mọi người không biết từ lúc nào đã lùi ra phía sau.

Cái lũ khốn này!

Không còn cách nào khác, Cửu Nguyệt đành lấy hết can đảm cầm ly lên uống cạn một hơi.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Cạn ly!

Khoảnh khắc vừa đưa vào miệng, toàn bộ vị giác đều run rẩy!

Đắng chát!

Và một mùi tanh khó tả!

Gương mặt thanh tú của Cửu Nguyệt lập tức nhăn nhó lại.

Nhìn Dương Tiễn, Cửu Nguyệt như thể mất hết răng, lắp bắp nói: "Đắng quá! Tanh quá! Sữa nhà anh không xử lý à!!!"

Dương Tiễn lắc đầu: "Sữa dê tươi."

Con dê được mua để bổ sung dinh dưỡng cho Ngao Thiên hiện đang được buộc ở sân sau.

"Xem ra cái này cũng không được, vậy thì món tiếp theo."

Cửu Nguyệt trợn mắt.

Anh chó má!!!

Phụt!

Cửu Nguyệt ngã gục.

Hai lần thất bại không khiến Dương Tiễn nản lòng, ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu của anh ta.

Anh ta chính là Dương Tiễn đó mà!

Trong từ điển đời anh ta không hề có hai chữ thất bại.

Thời gian cứ thế trôi đi, ly cà phê này nối tiếp ly cà phê khác ra đời.

Một ly cà phê được bưng lên bàn là lại có một người ngã gục.

Giờ chỉ còn lại Lục Nhị.

"Lục Nhị, yên tâm đi, đây là kiệt tác của tôi. Nó có tên là 'Cà phê Khát Vọng'!" Dương Tiễn tự tin giới thiệu, "Nó có một công dụng đặc biệt, đó là khơi dậy khao khát sâu thẳm trong lòng mỗi người."

Giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai.

Lục Nhị nhìn Dương Tiễn, bản năng nuốt nước bọt.

Khao khát... sâu thẳm trong lòng ư?

Nhưng khao khát của mình là gì nhỉ?

"Lục Nhị thật sự không sao đâu, tin tôi đi." Nhìn Lục Nhị còn do dự, Dương Tiễn lên tiếng.

Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của Dương Tiễn, Lục Nhị cầm ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ.

Vị hơi ngọt khi vào miệng, không đắng chát như tưởng tượng.

Chưa kịp để Lục Nhị cảm thán.

Khoảnh khắc tiếp theo, cảnh vật trước mắt cậu bắt đầu thay đổi.

Quán cà phê, Dương Tiễn, Đại Sĩ... mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Lửa bắt đầu bùng cháy! Chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Núi xác biển máu.

Mặt đất phủ đầy thi thể.

Của người, của khỉ!

Các loại t.h.i t.h.ể khác nhau.

"Lão già Ngọc Đế! Lại đây đánh với lão Tôn ta ba trăm hiệp nữa!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.