Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Ta Tại Chốn, Không Phải Người Mà - Chương 283
Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:50
“Cứ yên tâm đi Thời Quang Kê, chúng ta đều là bạn bè, ngươi có việc cần ta chắc chắn sẽ giúp.” Lục Nhĩ không chút do dự nói.
……
Đến trường quay cuối cùng, Lục Nhĩ theo sự chỉ huy của Thời Quang Kê bắt đầu biểu diễn.
Nhưng mà… buổi biểu diễn không thuận lợi.
Theo thiết lập thì Tôn Ngộ Không là do cả Hoa Quả Sơn bị diệt môn, chỉ còn lại một mình y.
Vì vậy hai mắt y đỏ ngầu, tràn ngập phẫn nộ và lòng hận thù muốn hủy diệt thế giới.
Còn Lục Nhĩ thì sao?
Y đâu có những trải nghiệm đó chứ!
Trong mắt Lục Nhĩ có phẫn nộ, nhưng y không có những sự hận thù kinh hãi kia!
Điều này dẫn đến, bất kể Thời Quang Kê chỉ đạo thế nào, Lục Nhĩ làm động tác ra sao, đều thiếu một chút gì đó.
Đôi mắt tròn xoe trừng lên trời, trong mắt có ngọn lửa phẫn nộ, nhưng không có hận thù.
Gương mặt trắng nõn thanh tú giả vờ hung tợn, nhưng lại càng đáng yêu hơn.
“Không được rồi, thiếu niên, biểu cảm của ngươi không được rồi.” Thời Quang Kê nói.
Dáng vẻ của Lục Nhĩ thật sự không thể hung tợn nổi.
Lục Nhĩ khi hóa thân Tinh Linh Vương chiến đấu mang theo một chút hung tợn, nhưng Lục Nhĩ chỉ có thể duy trì ba phút.
Lục Nhĩ đứng trên núi giả, lớn tiếng nói: “Vậy phải làm sao đây? Ta đã rất hung dữ rồi.”
“Ngươi hung dữ thêm chút nữa đi! Trợn mắt! Trợn mắt! Nhe răng!”
Nghe theo sự chỉ huy của Thời Quang Kê.
Lục Nhĩ lại nhìn về phía ống kính.
Trợn mắt!
Nhe răng!
Hà khí!
Một chuỗi động tác này quả thực hoàn hảo.
Thời Quang Kê: Dễ thương quá đi mất!
Na Tra: Quay được thứ hay ho rồi, về nhà khoe thôi.
“Không được rồi thiếu niên.”
Thời Quang Kê đứng phía dưới, hơi ưu sầu vẫy tay về phía Lục Nhĩ, ra hiệu y đi xuống.
Nhảy xuống núi giả, Lục Nhĩ đến trước mặt Thời Quang Kê, hơi ngượng ngùng nói: “Phải làm sao đây?”
“Để ta nghĩ thêm đã.”
Thời Quang Kê hơi buồn bực ngồi lên một tảng đá.
Để Lục Nhĩ trông hung dữ hơn một chút, trước đó đã trang điểm cho Lục Nhĩ rồi, không ngờ vẫn không có tác dụng.
Vậy hay là cứ dùng cái dáng vẻ đáng yêu này nhỉ?
Tạo ra một sự đối lập.
Khán giả nhìn Tôn Ngộ Không đáng yêu như vậy bị ức hiếp, chắc chắn sẽ hận c.h.ế.t Ngọc Đế.
Thời Quang Kê quyết định là khả thi, quét sạch vẻ u sầu, ngữ khí vui vẻ nói: “Thiếu niên, làm lại một lần nữa đúng như dáng vẻ vừa rồi.”
Lục Nhĩ nghe vậy ra dấu "ok", sau đó nhảy lên núi giả.
“Bắt đầu!”
Tiếng của Thời Quang Kê vang lên.
Lục Nhĩ, trợn mắt, nhe răng, hà khí một mạch hoàn thành.
Thời Quang Kê: “Được rồi, thiếu niên.”
Lục Nhĩ nhảy xuống, hỏi, “Chẳng phải vẫn giống như vừa rồi sao? Thật sự được rồi sao?”
“Cứ yên tâm đi, ta là ai chứ! Là chim ưng hùng mạnh của thảo nguyên đó! Không thành vấn đề đâu.” Thời Quang Kê vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Lục Nhĩ gật đầu, Thời Quang Kê đã nói vậy rồi, y cũng không nói gì thêm nữa.
Dù sao y cũng không phải người chuyên nghiệp.
Lục Nhĩ sau khi xác định không cần y nữa, liền mở cửa cổng bắt đầu về nhà.
Kim quang lóe lên.
Lục Nhĩ trở về phòng mình.
Lấy điện thoại ra xem giờ, sáng hôm sau, hơn chín giờ.
May mà y đi vào canh ba đêm hôm trước. Bây giờ mới là buổi sáng, xem ra tốc độ chảy của thời gian là khác nhau.
Lục Nhĩ xoa xoa bụng, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong phòng khách.
Nhất thời một cỗ đói bụng ùa lên.
Mở cửa, đi ra, Lục Nhĩ hướng về phía phòng nói, “Mẫu thân Đại Sĩ, ta đói rồi, có đồ ăn không?”
“Có chứ, sắp xong rồi, Lục Nhĩ, ngươi cứ đợi trên ghế sô pha một lát đi.”
Giọng của Đại Sĩ truyền đến từ phòng bếp, đồng thời còn kèm theo tiếng xào nấu.
Ngồi trên ghế sô pha, Hồng Hài Nhi và Long Nữ đầy tò mò, cùng với Na Tra không chút tò mò vây quanh lại.
Hồng Hài Nhi hơi lo lắng nói: “Lục Nhĩ, sao ngươi lại mặc giáp về vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Long Nữ: “Đúng vậy, sao ngươi lại mặc giáp về thế?”
Nếu không phải hạt sen của Na Tra đi theo, xác nhận Lục Nhĩ sẽ không bị thương,
Chỉ nhìn thấy Lục Nhĩ mặc giáp trở về, Long Nữ và Hồng Hài Nhi có lẽ đã ngất đi rồi.
Đệ đệ của bọn họ chỉ là đi một chuyến dị thế giới, trở về liền mặc giáp.
Vậy chắc chắn là đã chịu uất ức rồi!
Lòng Lục Nhĩ ấm áp, sau đó vội vàng giải thích, “Ta là đi dị thế giới giúp đỡ, không có chiến đấu, không có chịu uất ức.”
Lục Nhĩ lại giải thích một chút, vì sao mình lại mặc giáp.
Hồng Hài Nhi, Long Nữ nghe vậy, mới yên lòng.
Long Nữ hỏi, “Lục Nhĩ, ngươi có đoạn phim quay được đó không?”
Lục Nhĩ lắc đầu, nhìn sang Na Tra đang mỉm cười bên cạnh, “Ta không có, nhưng Na Tra đã quay rồi.”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Hồng Hài Nhi và Long Nữ đều đổ dồn vào người Na Tra.
Na Tra ra vẻ thâm sâu cố làm ra vẻ cao thâm mà lấy ra một hạt sen.
Đây là hạt sen Lục Nhĩ trả lại cho y khi trở về.
Những trải nghiệm trong khoảng thời gian này, hạt sen của y đều ghi lại hết rồi.
Na Tra, “Đợi Mẫu thân Đại Sĩ nấu xong cơm, chúng ta cùng xem sau.”