Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Ta Tại Chốn, Không Phải Người Mà - Chương 392
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:04
Một tiếng hắt xì lớn được Thập Nhất Nguyệt hắt ra.
Nước mũi đục ngầu, như hai con sên mũi, treo lủng lẳng trên mũi hắn.
Hít một cái, không thể hít vào.
Bạch Trạch bên cạnh không thể nhìn tiếp được nữa, đứng dậy lấy một tờ giấy trắng, đưa cho hắn: “Lau đi, kinh tởm lắm.”
Thập Nhất Nguyệt nhận lấy khăn giấy: “Đa tạ nha! Ta vừa hay cần cái này.”
“Ngươi thật là một nam nhân ôn nhu, săn sóc đó, Bạch Trạch.”
Bạch Trạch: “Ta biết, còn nữa ngươi đi chỗ khác chơi đi, đừng chơi game trước mặt ta, ta muốn đọc sách.”
“Một mình chơi game không có ý nghĩa gì cả.”
Thập Nhất Nguyệt nắm chặt hai nắm tay nhỏ: “Hay là chúng ta cùng ra ngoài chơi đi.”
Nghe lời này.
Bạch Trạch đang nằm trên ghế sô pha, kéo chặt tấm chăn trên người, không chút do dự đáp: “Ta cự tuyệt.”
Là điều hòa trong nhà không tốt sao? Hay là kem và mì gói ở nhà không ngon?
Ta không việc gì phải đội nắng gắt ra ngoài chơi chứ?
Ta có bệnh sao!
“Thật là, van xin rồi, van xin rồi, chúng ta cùng ra ngoài chơi đi.” Thập Nhất Nguyệt nói: “Ta nói này, ngươi cứ mãi ở nhà không thấy nhàm chán sao!”
“Không hề, dù sao nhân thiết của ta chính là kẻ chỉ thích ở nhà.”
Bạch Trạch khẽ cười.
Ở nhà, y có thể một tháng không ra khỏi gác lửng, lần này mới có mấy ngày chứ!
Đều là chuyện nhỏ.
Thập Nhất Nguyệt ngây người, sau đó như nghĩ ra điều gì: “Nếu ta ra ngoài, ngươi một mình ở nhà không nhàm chán sao, cùng ta ra ngoài chơi đi.”
“Không hề, ta ở nhà rất tự tại, ta mang rất nhiều sách.”
Bạch Trạch vươn tay ra khỏi tấm chăn, lộ ra cổ tay.
Trên cổ tay y đeo một chiếc vòng ngọc màu đen giống như được làm từ ngọc thạch.
Đây là pháp bảo không gian mà Đại Sĩ đã ban cho.
Người trong nhà ai cũng có.
Bạch Trạch lắc nhẹ cổ tay, tiếp theo tiếng ào ào vang lên, đủ loại sách vở từ vòng ngọc rơi xuống.
Chất thành một ngọn núi nhỏ.
Thập Nhất Nguyệt ngẩn người khi nhìn thấy cảnh này, ngươi thế mà lại có thứ này!
Nếu ta có thứ này, chuyển gạch một ngày cũng có thể kiếm vạn lượng rồi!
Nhưng ngươi thế mà lại dùng nó để đựng những cuốn sách vô dụng!
Thập Nhất Nguyệt đau nhói trong lòng, bàn tay trắng nõn ôm ngực, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Bạch Trạch: ......
Lòng y tràn đầy bất lực, y mở miệng: “Được rồi, ngươi có thể ra ngoài rồi, ta muốn tự mình đọc sách.”
Thấy bộ dạng kiên quyết của y.
Người bình thường chắc hẳn đã bỏ cuộc rồi, nhưng Thập Nhất Nguyệt là ai chứ! Hắn có thể bỏ cuộc sao!
Thập Nhất Nguyệt nghiến răng có chút xót của nói: “Bạch Trạch thế này đi, ngươi cùng ta đi chơi, ta mời, mời, mời...... mời ngươi ăn, ăn.......”
“Ăn đại tiệc!”
Chỉ một câu ngắn ngủi, Thập Nhất Nguyệt thế mà nói mất mấy phút.
Khoảnh khắc nói ra, cứ như dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.
Bạch Trạch không chút do dự đáp: “Không đi. Nếu ta muốn ăn gì, Lục Nhĩ sẽ đưa đến cho ta.”
“Ngươi xem, cứ như vậy này.”
Bạch Trạch tháo kính, khẽ nhíu mày, sau đó trên đỉnh đầu y xuất hiện một khung thoại màu trắng.
【Bạch Trạch: Lục Nhĩ, ta đói rồi, một phần gà rán, đa tạ.】
【.】
【Bạch Trạch: Được, yêu ngươi.】
【Lục Nhĩ: Người một nhà.】
Bốp!
Khung thoại màu trắng giống như bong bóng, vỡ tung.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một đường hầm không gian mở ra bên cạnh Bạch Trạch.
Lục Nhĩ xách ba phần gà rán xuất hiện.
“Cho Bạch Trạch hai phần này là của ngươi, Thập Nhất Nguyệt, phần này là của ngươi.”
Sau khi đưa gà rán.
Lục Nhĩ không nán lại, xoay người rời đi.
Bọn họ vẫn còn ngồi xổm bên đường, xem Đại Sĩ và Dương Tiễn tranh giành Liệt Liệt.
“Vậy nên, bình thường ngươi ăn là do Lục Nhĩ đưa đến sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ta bình thường không thấy khung thoại nào mà!”
“Vốn dĩ không có, đây chỉ là để cho ngươi thấy mà thôi.”
Lục Nhĩ tiếp nhận vạn vật.
Bạch Trạch hiểu rõ vạn vật.
Hai người bọn họ rất dễ dàng có thể liên lạc với nhau.
“Vậy...... ta giặt quần áo cho ngươi nhé?”
“Không cần, quần áo bẩn của ta đều được truyền tống về nhà rồi.”
“Vậy...... ta tắm cho ngươi nhé?”
“Không có thói quen đó.” Bạch Trạch lắc đầu.
Nhìn mái tóc rối bù của y, Thập Nhất Nguyệt trầm mặc gật đầu.
Quả thật không giống có thói quen này.
Thập Nhất Nguyệt bất đắc dĩ mở lời: “Ngươi rốt cuộc làm sao mới chịu cùng ta ra ngoài chơi đây!”
“Ừm.” Bạch Trạch suy nghĩ một chút: “Không biết, ta vô dục vô cầu.”
“Vậy...... ta cho ngươi gối ôm Tiểu Qua Qua của ta nhé?” Thập Nhất Nguyệt thăm dò.
Đây đã là con bài tẩy cuối cùng của hắn.
Vừa dứt lời.
Một bóng đen lướt qua.
Tấm chăn đắp trên người Bạch Trạch bay lên không trung, sau đó từ từ rơi xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của Thập Nhất Nguyệt.
Còn Bạch Trạch thì đã mặc một chiếc áo khoác gió tay dài màu đen, bên trong là một chiếc áo len dệt kim màu đen tuyền.
Y đeo một chiếc ba lô lớn, đứng trước mặt Thập Nhất Nguyệt.
Hàng lông mày tú lệ khẽ nhướng, những ngôi sao nhỏ màu vàng lấp lánh xung quanh y.
Y nói: “Đi thôi, về nhớ trả Tiểu Qua Qua cho ta.”
Thập Nhất Nguyệt: ......
Ta thế mà lại thua bởi một chiếc gối ôm sao!
Dù rất bi thương.
Nhưng, ít nhất Bạch Trạch đã chịu ra ngoài rồi.