Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Ta Tại Chốn, Không Phải Người Mà - Chương 542
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:23
Ngực y rất khó chịu, tựa như có vật gì đè nặng lên, cảm giác này vô cùng khó chịu, Na Tra không thích.
Lục Nhĩ không đáp.
Na Tra ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy xẹt qua một tia hung quang, y cố gắng nén cơn giận, hết sức giữ cho giọng mình bình thường như mọi khi.
Y ôn hòa nói: “Lục Nhĩ… nói cho ca ca biết ai đã làm.”
“Không có ai cả, chỉ là số mệnh đã tới mà thôi.” Lục Nhĩ cười nói, ngữ khí mang theo một tia thanh thản lại pha chút giải thoát.
Hiện tại thế này là tốt lắm rồi.
Trong thế giới cũ, y như thể bị cả thế giới ruồng bỏ.
Chỉ có khổ đau mới ôm lấy y.
Mặt trời duy nhất ôm lấy y, cũng vì y mà rời đi.
Trước đây Lục Nhĩ đã hỏi Thời Quang Kê rồi, ngọn Cự Thần Phong kia thật ra là giả.
Chỉ là Lục Nhĩ vận khí không tốt, số mệnh đã ban cho y một cái c.h.ế.t như vậy.
Thật ra cũng có thể xem là một cái c.h.ế.t may mắn.
Không phải trải qua dày vò gì.
Chỉ là dùng một mồi dẫn, giải phóng áp lực tinh thần, khiến trái tim ngừng đập ngay lập tức mà thôi.
Cứ như chìm sâu xuống đáy biển, không có quá nhiều cảm giác ngạt thở.
Vô cùng bình yên… và cái c.h.ế.t ập đến rất nhanh.
Chết.
“Đau không?”
Na Tra giơ tay, vuốt ve khuôn mặt Lục Nhĩ, lòng có chút đau xót.
“Không đau.”
Lục Nhĩ lắc đầu.
Không đau là tốt rồi, Na Tra lại hỏi: “Vậy… khó chịu không?”
“…Một chút.”
“Cảm giác thế nào?”
Lục Nhĩ suy nghĩ một lát, sau đó cười nói: “Cứ như rơi xuống nước vậy, nhưng không khó chịu đâu, còn không ngạt thở bằng lúc Đại Sĩ ma ma lau mặt cho ta nữa.”
Na Tra nhìn nụ cười của Lục Nhĩ, mím môi.
Trầm mặc một lát.
Một nụ cười có phần gượng gạo, nở trên khóe môi y.
“Tối nay, ta cũng sẽ đốt một ít vàng mã cho chính mình.”
“Vậy chi bằng ta đốt cho ca ca, ca ca đốt cho ta đi.” Lục Nhĩ nói: “Như vậy cũng coi như có người nhớ tới chúng ta.”
Tuy là tự lừa dối mình.
Ngoài cửa.
Hồng Hài Nhi tay cứng đờ giữa không trung, y vốn định đến gọi Lục Nhĩ và Na Tra dậy.
Dù sao thì cũng đã đến giờ ăn.
Không ngờ, lại nghe thấy những lời này.
Cái chết.
Một cái c.h.ế.t triệt để.
Răng khẽ cắn môi.
Cơn đau nhói nhẹ nhàng mách bảo y rằng đây là sự thật.
“Bốp bốp.”
Hồng Hài Nhi đưa tay, vỗ vỗ vào mặt mình, để trông bình thường như mọi khi, sau đó mới gõ cửa.
“Lục Nhĩ, Na Tra, ăn cơm thôi.”
“Đến ngay!”
“Được.”
Ban đêm.
Gió đêm mát mẻ thổi qua, hàng cây hai bên đường xào xạc.
Na Tra bước ra khỏi cửa, trên tay ôm một cái chậu sắt dùng để ăn cơm, trông giống như của Niên Thú.
Y ngồi xổm bên lề đường, đặt chậu sắt xuống đất.
Vù!
Ngọn lửa vàng đỏ bùng lên.
Những tờ giấy vàng được gấp thành kim nguyên bảo được Na Tra và Lục Nhĩ cầm lên, rồi thả xuống.
Nhiệt độ ngọn lửa rất cao.
‘Kim nguyên bảo’ chỉ trong vài giây đã cháy hết, hóa thành một đống tro tàn trong chậu.
Ngay khi hai người họ đang lặng lẽ đốt vàng mã.
Một cánh tay trắng nõn, mũm mĩm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Cánh tay đó cũng đang cầm ‘kim nguyên bảo’.
Lục Nhĩ và Na Tra ngẩng đầu nhìn lên.
Là Hồng Hài Nhi.
“Thiện Tài ca đang làm gì vậy?” Lục Nhĩ nghi hoặc hỏi.
“Ngưu Thánh Anh, ngươi làm gì vậy? Không thấy ta và Lục Nhĩ đang đốt vàng mã sao?” Na Tra nói.
Hồng Hài Nhi ngồi xổm xuống, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa.
Cười nói: “Ta biết mà, ta đây chẳng phải là đến đốt vàng mã cho ngươi đó sao.”
“Ngươi…”
Miệng Na Tra khẽ mở, đồng tử run rẩy không thể nhận ra.
Y không ngờ.
Hồng Hài Nhi lại có thể nghĩ đến việc đốt vàng mã cho y.
“Thế nào? Cảm động không?”
“Không có. Người đốt vàng mã cho ta nhiều lắm, nào đến lượt ngươi.”
“Vậy sao mặt ngươi đỏ thế?” Hồng Hài Nhi cười hì hì trêu chọc.
Na Tra ngẩn ra, ngoảnh đầu đi: “Do lửa cháy.”
Lục Nhĩ nói: “Na Tra, kiêu ngạo không tốt đâu! Cứ nói thẳng là ngươi rất cảm động đi.”
“Các ngươi đã bắt đầu rồi ư.”
Giọng Đại Sĩ vang lên.
Ba người dừng động tác, quay đầu nhìn lại.
Đại Sĩ và Long Nữ cầm vàng mã đi về phía họ.
“Thật là hết nói nổi.” Long Nữ ngồi xuống, ném vàng mã vào đống lửa: “Hai người các ngươi đang sống sờ sờ, đốt vàng mã làm gì chứ! Na Tra ngươi cũng vậy, ngươi hiện tại chẳng phải đang sống khỏe mạnh sao?”
Na Tra trầm mặc một lát, sau đó hờ hững nói: “Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới.”
Đôi mắt đen láy phản chiếu ngọn lửa vàng đỏ.
Mọi chuyện quá khứ tựa như…
“Thật là, rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi nghĩ mấy chuyện lung tung đó làm gì?” Còn chưa đợi y suy nghĩ, Long Nữ đã dùng sức đ.ấ.m cho y một quyền, sau đó có chút ghét bỏ nói: “Sao lại nhớ về quá khứ khổ sở rồi suy ngẫm điều tốt đẹp vậy?”
“Ừm… gần như vậy.”
“Ngươi tên này.”
Địa phủ.
“Đại Vương! Không hay rồi!”
Thanh âm hoảng loạn từ xa vọng đến, sau đó truyền vào Diêm Vương Điện.
Ngay sau đó một tiểu quỷ vội vàng chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vội vội vàng vàng, còn ra thể thống gì của Địa phủ chúng ta nữa không?”
Diêm Vương gia uống trà tươi, u u nói.