Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Ta Tại Chốn, Không Phải Người Mà - Chương 565
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:26
Liệt Liệt nhìn mọi người, ánh mắt chờ mong đã trở thành thực chất.
Tiểu Ngọc lập tức xoay người, mang theo Lục Nhĩ đang ngồi trên đùi nàng cùng xoay, chỉ để lại một bóng lưng đối diện Liệt Liệt. Có lẽ cảm thấy như vậy không hay, nàng giải thích một chút: “Ta còn phải bện tóc cho Lục Nhĩ, không có thời gian rảnh. Thật xin lỗi nha Liệt Liệt.”
Lục Nhĩ lên tiếng: “Ta còn muốn Tiểu Ngọc tỷ bện tóc cho nên thật xin lỗi Liệt Liệt.”
Đáng chết!
Phản ứng thật nhanh!
Ánh mắt Cửu Nguyệt tập trung, nàng cảm thấy mình cũng nên làm gì đó.
“Liệt...”
Cửu Nguyệt vừa mở lời, một âm thanh lớn hơn đã vang lên từ bên cạnh nàng.
“Cái gì!”
Hình Thiên cầm điện thoại, vẻ mặt chấn động.
“Đỗ Duy ngươi nói, thú cưng trong nhà chúng ta đột nhiên biến dị rồi, sau đó điên cuồng la hét ‘đây là đâu’ ở trong nhà sao?”
“Ngươi chờ đó, ta sẽ về ngay.”
Giọng nói vội vã, trông y hệt như thật.
Cúp điện thoại, Hình Thiên cất di động, y nghiêm nghị nhìn Liệt Liệt: “Liệt Liệt ngươi cũng nghe thấy rồi đó, Đỗ Duy cần ta.”
“Nghe... rồi.” Liệt Liệt ngẩn người nói: “Ngươi đi đi.”
“Đa tạ.”
Hình Thiên xoay người rời đi, vừa bước một bước đã cảm thấy có thứ gì đó kéo y lại.
Quay đầu nhìn lại, Cửu Nguyệt c.h.ế.t sững kéo c.h.ặ.t t.a.y y, cố gắng không cho y rời đi.
Nhưng Hình Thiên là thần tiên cấp nào chứ!
Khẽ dùng sức, y trực tiếp tách tay Cửu Nguyệt ra dưới ánh mắt tuyệt vọng của nàng.
Hình Thiên lùi lại một bước: “Cửu Nguyệt không cần tiễn ta.”
Cửu Nguyệt trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy sự phản bội.
Ngươi cái đồ rùa cháu!
Hình Thiên cười cười, chẳng bận tâm đến ánh mắt của Cửu Nguyệt, vẫy vẫy tay trực tiếp rời đi.
“Cửu Nguyệt ngươi có muốn giúp ta quay video không?” Liệt Liệt tiến lên một bước, ánh mắt chờ mong đã trở thành thực chất.
Ánh sáng vàng trực tiếp b.ắ.n ra từ hốc mắt y, chiếu rọi lên khuôn mặt Cửu Nguyệt.
Cửu Nguyệt nheo mắt lại, giơ tay phải che ánh sáng, cuối cùng vội vàng nói: “Ta giúp ngươi quay là được, ngươi tắt cái đèn pin đi.”
“Được.”
Một tiếng “tách” vang lên.
Chiếc đèn pin cường độ sáng cao trong tay y đã tắt, ánh sáng vàng vừa rồi chính là do nó chiếu ra.
Cửu Nguyệt nhìn Liệt Liệt, ánh mắt tràn đầy sự bất lực.
Nhìn xung quanh.
Ngao Thiên vẫn đang la hét ‘ta yêu ngươi’, ‘ai là chú chó ta yêu nhất’ những lời như vậy.
Tinh Vệ và Hải Yến thì đã biến thành hình dạng chim, nằm ở chỗ cửa thông gió, thổi gió nhìn nàng và Liệt Liệt.
Tiểu Ngọc ôm Lục Nhĩ, cười hì hì.
Thấy Cửu Nguyệt nhìn sang, nàng còn cười chào đáp lại.
Thật là, một bước sai lầm ngàn đời hận mà!
“Này Cửu Nguyệt ngươi cầm cái này đi.” Liệt Liệt đưa tới mấy tấm ảnh lớn bằng giấy A4.
Sờ vào thấy hơi ấm, vừa nhìn đã biết là mới in xong.
Cửu Nguyệt nhận lấy ảnh, thầm nghĩ: Vừa nãy còn đang nói chuyện mà! Ngươi rốt cuộc đã tranh thủ lúc nào để in ra vậy.
Có lẽ đã nhìn ra sự nghi hoặc của Cửu Nguyệt, Liệt Liệt cười nói: “Chính là vừa nãy tranh thủ in đó.”
“Chúng ta bắt đầu thôi.”
“Được ~ thôi ~.”
Hai người đến phòng nghỉ, sau đó cầm lấy những tấm ảnh trong tay.
Tiểu Ngọc cầm điện thoại, bắt đầu quay.
Liệt Liệt là người đầu tiên mở miệng: “Chào mọi người, ta là Ngao Liệt, tiếp theo ta sẽ giảng giải cho mọi người về sự khác biệt giữa hải long và hà long.”
Y nâng tay giới thiệu Cửu Nguyệt: “Vị này là cộng sự của ta, Cửu Nguyệt. Nàng là một cửu vĩ hồ.”
“Chào các ngươi.” Cửu Nguyệt nở một nụ cười hoàn mỹ.
Họ giơ ảnh lên.
Trên ảnh là hai cái đầu rồng khác nhau, chúng đều đồng loạt há to miệng, lộ ra hàm răng sắc bén.
“Khụ khụ.”
Tiếng trong trẻo, êm tai vang lên, Cửu Nguyệt kẹp giọng.
“Sự khác biệt lớn nhất giữa hải long và hà long chính là răng.”
“Rồng biển để săn bắt tốt hơn những con mồi lớn dưới nước, răng của chúng đa phần đều rất sắc bén, giống như trong ảnh.”
“Còn răng của rồng nước ngọt thì lại tương đối nhẵn mịn.”
Lục Nhĩ và vài người khác: Cửu Nguyệt chắc hẳn đã rất vất vả, vậy mà lại có thể phát ra được giọng nói dịu dàng đến thế.
Liệt Liệt cười bổ sung: “Không sai, hải long cực kỳ ngầu.”
Cửu Nguyệt lại lấy ra một tấm ảnh khác.
Đó là cận cảnh thân rồng.
“Vì môi trường sống khác nhau, vảy của rồng nước ngọt và hải long cũng không giống nhau.”
Cửu Nguyệt chỉ vào ảnh: “Vảy của hải long rất nhỏ mịn, sờ vào rất mượt mà và cảm giác tinh tế.”
“Không sai, hải long sờ vào rất thoải mái.” Liệt Liệt vô cùng tán đồng, y nhắm mắt lại như đang tưởng tượng chạm vào thân thể hải long.
Cũng không biết y đang nghĩ gì.
Trên khuôn mặt rồng trắng nõn vậy mà lại xuất hiện hai vệt hồng ửng mờ nhạt không thể nhận ra, thậm chí xung quanh còn xuất hiện vài bông hoa nhỏ tượng trưng cho sự vui vẻ.
Cửu Nguyệt không hề bị Liệt Liệt ảnh hưởng, tựa như không hề nhìn thấy vậy.
Thần sắc nàng bình tĩnh.
Cửu Nguyệt chỉ vào bức ảnh thủy long nước ngọt.
“So với hải long, vảy của đạm thủy long có phần to hơn, thậm chí khi sờ vào cũng có cảm giác thô ráp.”
Liệt Liệt gật đầu tán thành.
Nói xong về thân rồng.
Đến lượt tứ chi.