Cuốn Vương Ở Thập Niên 60[ Mang Theo Một Xe Vật Tư Nuôi Gia Đình Ở Thập Niên 60] - Chương 18: Cú Tát Thứ 18 - Thịt Kho Tàu Hầm Khoai Tây!

Cập nhật lúc: 24/12/2025 00:02

Đầu tiên, Hứa Minh Nguyệt mở chiếc rương gỗ lớn ra, xếp quần áo cũ của mình và A Cẩm vào đó. Quần áo của A Cẩm là phong phú nhất, từ quần áo thu đông, áo giữ nhiệt đến áo phao, áo bông, giày dép... đều còn mới tinh hoặc mới đến chín phần.

Về phần cô, hai chiếc áo phao lông vũ thì một chiếc màu đỏ rực, cổ lông cáo, chất liệu rất tốt nhưng lại là size S. Cô cũng chẳng hiểu sao cái thân hình cao mét bảy của mình ngày xưa lại nhét vừa size S, tóm lại sau này cô chẳng bao giờ mặc lại nó nữa.

Chiếc áo phao còn lại thì đủ to, đủ rộng và ấm, dày như cái bánh mì, nhưng lại mang màu... vàng úa. Nếu không lôi từ túi quần áo cũ ra, cô đã quên béng mình từng mua cái áo xấu đau xấu đớn này. Nhớ không nhầm là đợt giảm giá 11/11 của hãng nào đó, ảnh trên mạng là màu nâu nhạt, về tay lại thành màu vàng úa xỉn xỉn. Mặc được vài hôm, càng nhìn càng thấy ghê, lười đổi trả nên cô vứt xó tủ luôn.

Còn vài chiếc áo len cũ, đúng là mỗi độ tuổi một gu thẩm mỹ. Qua tuổi 30 cô thích đồ đơn giản thoải mái, nhưng hồi đôi mươi thì toàn quần áo màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng điệu đà, và quan trọng là toàn size S. Cũng may là áo len, mặc chật thì có thể tháo ra đan lại. Khổ nỗi, cô lại chẳng biết đan len.

Nhét đầy rương gỗ rồi cất vào tủ. Các thứ khác, ngoại trừ thịt thà rau củ để ngoài sẽ hỏng, thì gạo, dầu ăn, gia vị... cô đều lấy ra cất vào tủ bát trong phòng ngủ.

Hiện tại ban ngày căn nhà này chỉ có cô và bé A Cẩm. Anh em Phượng Đài ban ngày đi làm, tối mới về ngủ lại, mà họ cũng chẳng bao giờ tự tiện vào phòng ngủ của cô.

Sắp tới cứ lôi quần áo mùa đông trong rương ra mặc, nếu họ có thắc mắc thì bảo là mang từ nhà họ Vương về. Còn chuyện cái rương gỗ sao chứa được nhiều đồ thế, quần áo chăn màn mà, nén chặt xuống là nhét được hết.

Cô dọn sạch cốp xe là để tính hôm nào đi sang khe núi bên đại đội Thạch Giản chở ít đá cuội về rải đường đi trong sân.

Sân nhà cô giờ toàn đất đỏ núi hoang, trời nắng không sao, chứ mưa xuống một cái là lầy lội kinh khủng. Chân lún xuống bùn đất sét dính chặt, rút không lên nổi, quần áo lấm lem toàn bùn. Không có con đường rải sỏi, trời mưa xuống thì không có ủng đi mưa, cô muốn bước ra khỏi cửa cũng khó.

Chạng vạng tối, cô lại sang nhà đại đội trưởng, trình bày việc muốn mua siêu đất và chum đựng nước.

Đại đội trưởng lúc này mới sực nhớ ra vấn đề nước nôi của Hứa Minh Nguyệt trên núi hoang.

Thôn Hứa gia khác thôn Giang gia. Giang gia có hai cái giếng khơi, một đầu thôn một cuối thôn, dân làng lấy nước rất tiện. Thôn Hứa gia đất rộng, giếng cổ lại nằm tận giữa thôn, Hứa Minh Nguyệt muốn gánh nước về dùng thì phải đi quãng đường rất xa.

"Siêu đất à..." Đại đội trưởng làm việc cả ngày cũng mệt phờ, nói: "Siêu đất, chum vại thì Cung Tiêu Xã của công xã mình có đấy, nhưng ở đó đòi phiếu. Cháu mà không có phiếu thì phải sang lò gốm bên thành phố lân cận mà mua."

Đợt trước phong trào đại luyện thép, trừ cuốc xẻng đắp đê được giữ lại, còn chảo sắt, d.a.o phay đều bị thu gom hết. Trong thôn không có nồi dùng, chính ông đã phải tổ chức người sang lò gốm chuyên làm nồi niêu, chum vại bên thành phố lân cận để mua thống nhất về chia cho bà con.

"Thế này đi, ta viết cho cháu cái giấy giới thiệu, cháu tự chèo thuyền sang thành phố bên cạnh mà mua."

Thành phố lân cận là một cổ thành ngàn năm lịch sử, nhà máy xí nghiệp cũng nhiều. Nơi này tuy không thuộc về thành phố đó nhưng lại nằm giữa thành phố và huyện lỵ. Người dân ở đây muốn mua sắm thường sang thành phố chứ không lên huyện, chủ yếu vì sông Trúc T.ử chảy thẳng sang đó, còn muốn lên huyện thì phải đi bộ một quãng đường bộ rất dài.

Nhưng đến được thành phố không có nghĩa là đến được lò gốm. Xuống thuyền còn phải đi bộ một đoạn khá xa nữa.

Đại đội trưởng nghĩ đơn giản, Hứa Minh Nguyệt cùng lắm chỉ mua một cái chum, một cái siêu đất, nặng nhọc gì đâu? Tự gánh về là được. Bọn họ ngày nào cũng gánh đất đá đắp đê từ sáng đến tối, vác đòn gánh đi mấy chục dặm là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Nhưng điều này lại làm Hứa Minh Nguyệt méo mặt.

Hứa Minh Nguyệt sức thì khỏe thật, nhưng cô chịu c.h.ế.t không làm được việc gánh gồng. Hồi nhỏ cô từng tập gánh nước, đòn gánh đè lên vai đau thấu xương.

Mới đi được vài bước cô đã kêu oai oái "đau quá, đau quá".

Mẹ cô liền giằng lấy đòn gánh, mắng: "Làm nông khổ chưa? Biết khổ thì lo mà học cho giỏi, thi đỗ đại học thì khỏi phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời!"

Lúc đó cô mới chín, mười tuổi. Cô kêu không phải vì không gánh nổi nước, mà vì vai đau không chịu được.

Sau đó cô chẳng bao giờ phải gánh gồng gì nữa, một lòng lao đầu vào học tập. Vô tình lại tạo cho mọi người ấn tượng cô là tiểu thư "trói gà không chặt", "chỉ biết học", "đụng đâu hỏng đó". Sau này về quê chẳng ai sai cô làm việc nặng nữa.

Mẹ cô bảo, loại người lười như cô, lối thoát duy nhất là đi học.

Bây giờ bảo cô gánh mấy cái chum to đùng về, phản ứng đầu tiên là rùng mình nghĩ đến cơn đau vai.

Nhưng rồi cô chợt nhớ ra: Mình có xe ô tô mà! Nhét cái chum to vào cốp xe chắc là được, chỉ không biết có vừa không thôi.

Như vậy cô cũng có cớ để lấy đồ trong xe ra, cứ bảo là đi thành phố mua về.

Còn chuyện chèo thuyền, cô gái lớn lên bên sông nước có ai là không biết chèo? Em dâu cô là vận động viên đua thuyền kayak quốc gia, cô còn từng theo học mấy chiêu cơ mà!

Thuyền thì không phải nhà nào cũng có. Do mực nước rút, những nhà không có việc cần kíp đều treo thuyền lên xà nhà cất đi. Dưới sông giờ chỉ còn thuyền của bến đò.

Sáng sớm hôm sau, cô đưa bé A Cẩm sang gửi bà cụ, mang theo cả giấy bút vẽ và ít đồ chơi, nhờ bà trông giúp một ngày.

Lúc mới đến, bé A Cẩm bám mẹ không rời nửa bước. Giờ qua gần một tháng, cô bé đã quen thân với mấy chị em Hứa Phượng Liên nên không cần kè kè bên mẹ nữa.

Mấy chị em Hứa Phượng Liên lên núi cắt cỏ, A Cẩm cũng xách cái giỏ tre lon ton chạy theo nhặt hạt dẻ.

Hứa Minh Nguyệt lấy hết đồ trong xe ra nhét vào tủ, dùng cái khóa mượn của bà cụ khóa cửa phòng lại, rồi mới ra bến đò thuê thuyền.

Hiện tại nước sông cạn, người lái đò không cần chèo thuyền đưa khách nữa, chỉ dùng bè tre bắc thành cầu phao cho thợ mỏ đi sang núi Thán Sơn.

Hứa Minh Nguyệt làm quen với mái chèo một chút ở bờ sông, rồi mới khua mái chèo, chậm rãi chèo thuyền hướng về phía thành phố lân cận.

Thành phố này cô đã đến rất nhiều lần ở thời hiện đại, nhưng thành phố của những năm 60 và vài chục năm sau là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Hơn nữa, cô cũng chẳng biết cái lò gốm làm nồi niêu, chum vại nằm ở đâu. Cô tìm một bụi lau sậy khô héo, giấu thuyền vào đó rồi lên bờ. Từ đây vào nội thành cũng không mất quá nhiều thời gian.

Vào đến nơi hỏi thăm người ta, cô mới biết cái lò gốm bán nồi đất lại không nằm trong nội thành.

Đã mất công đi một chuyến xa như vậy, cô cũng không muốn chỉ mua mỗi cái chum rồi về. Sẵn dịp lên phố, cô ghé qua Cung Tiêu Xã (Cửa hàng bách hóa) thành phố xem thử.

Trời đất ơi! Cái gì cũng cần phiếu, đến mua bao diêm cũng phải có phiếu diêm! Trong người rõ ràng đang giắt lưng mấy trăm đồng bạc - một khoản tiền khổng lồ, thế mà cứ đơ mắt ra chẳng mua nổi thứ gì!

Lúc này đã gần trưa, Hứa Minh Nguyệt định tìm chỗ ăn cơm, nhưng hỡi ôi, ăn cơm tiệm cũng cần phiếu lương thực!

Cuối cùng cô cũng thấm thía cái cảnh "không phiếu nửa bước khó đi" của thời đại này.

Hết cách, cô đành phải bóc một gói bánh quy vẫn tiếc rẻ chưa nỡ ăn ra để lót dạ. Gói bánh này là đồ ăn vặt mua cho bé A Cẩm hôm đi cắm trại mấy hôm trước, ăn chưa hết nên ném trong cốp xe.

Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ mới tìm được lò gốm. Nghe nói cô muốn mua chum nước to và nồi đất cỡ lớn, bác bảo vệ ở cổng cũng chẳng nhiệt tình lắm, chỉ vẫy tay cho cô vào. Thực ra sau đợt "đại luyện thép", người dân đến lò gốm mua nồi đất quá nhiều. Đặc biệt là vào mùa đông, nhà nào cũng cần đun nước ấm. Những nhà mùa hè chưa mua, giờ cũng đổ xô đi mua, nên người ở lò gốm cũng quen rồi, không làm khó dễ Hứa Minh Nguyệt.

Hứa Minh Nguyệt mua chum nước và nồi đất đủ ba cỡ đại, trung, tiểu, mỗi loại vài cái, kèm theo nắp gỗ vừa khít.

Người ở lò gốm tưởng cô đi mua tập trung cho cả đại đội nên cũng không lấy làm lạ khi thấy cô mua nhiều thế. Bình thường đơn hàng của họ toàn số lượng lớn, chỗ này của cô vẫn còn tính là ít.

Sau khi chum vại được đóng gói kỹ càng, cô bỏ thêm tiền thuê người của lò gốm vận chuyển ra bến sông, đưa xuống thuyền giúp mình. Xong xuôi đâu đấy, cô mới chậm rãi khua mái chèo quay về thôn Hứa gia.

Dọc đường cô đã thử rồi, chum nước quá to, không nhét vừa cốp xe, thử đặt lên nóc xe cũng không ổn. Chỉ có đám nồi đất là nhét vào được.

Hiện tại đang là mùa nông nhàn, ngoài đồng ruộng vắng tanh, người dân tập trung hết ra bờ sông và lên núi. Nhìn đâu cũng thấy người đông nghịt. Không chỉ riêng xã ven sông phải điều động đi đắp đê, mà các xã lân cận, không phân biệt trong núi hay ngoài núi, tất cả đều phải đi gánh đất đắp đê.

Ngoài những người làm việc ở bãi sông, số lao động còn lại trong thôn đều tập trung ở khu nước cạn sông Trúc T.ử để đào củ sen dại.

Người đầu tiên nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt không phải là Hứa Phượng Đài đang cắm cúi làm việc, mà là Hứa Phượng Tài đang đào củ sen ở chỗ nước cạn. Cậu ta hô lớn: "Phượng Đài, kia không phải Đại Lan T.ử sao? Chị ấy mua chum về rồi kìa!"

Hứa Minh Nguyệt còn đang do dự không biết làm sao gánh hết đống chum vại này về thì Hứa Phượng Đài đã buông xẻng, xin phép đại đội trưởng Hứa một tiếng rồi sải bước chạy về phía cô.

Anh chẳng nói chẳng rằng, ngồi thụp xuống, luồn đòn gánh vào dây buộc hai cái chum to đùng rồi đứng dậy đi luôn.

Vốn tưởng chỉ là hai cái chum rỗng, không ngờ gánh lên vai cũng nặng phết.

Anh vừa cao vừa gầy, người mỏng như cây sậy, lưng hơi còng xuống, bước đi thoăn thoắt.

Dáng lưng của ông nội lúc này vẫn chưa bị còng rạp xuống như sau này.

Hứa Minh Nguyệt chạy chậm đuổi theo sau: "Anh, anh ơi! Em gánh được mà, anh đưa em đi! Em gánh nổi thật đấy!"

Em gánh nổi thật mà! Em không lười biếng đâu!

Hứa Phượng Đài thấy cô lằng nhằng, giơ tay cản lại: "Đừng có chắn đường anh." Nói xong, anh bước đi như bay, đầu cũng không ngoảnh lại.

Núi hoang rất yên tĩnh, chẳng có bóng người nào.

Hứa Phượng Đài không thể rời vị trí đắp đê quá lâu, đặt chum nước xuống, đến ngụm nước cũng chưa kịp uống đã vội vàng rời đi. Trước khi đi còn dặn Hứa Minh Nguyệt: "Chờ tối anh về gánh nước cho."

Nếu Hứa Phượng Đài không nhắc, cô cũng quên béng mất việc phải gánh nước.

Cô đặt một cái chum to lên miệng cái hầm đất mà Hứa Phượng Đài đang đào dở trong bếp, đặt lên vừa khít. Mấy cái chum còn lại tạm thời để ở phòng ngủ buổi tối của hai anh em Phượng Đài.

Mấy cái nồi đất cô mua có kích cỡ vừa vặn với miệng bếp lò. Đặt nồi lên bếp xong, cô không chịu nổi nữa, thừa dịp trong thôn vắng người - già trẻ trai gái đều đang bận cắt cỏ, đào ngó sen, đắp đê - cô vội vàng xách thùng sang giếng nước đầu thôn Giang gia gánh nước.

Lúc đi gánh nước mới phát hiện trong nhà thiếu thùng, cô đành lấy cái chum nhỏ đặt vào cốp xe, lái xe chở từng chuyến, cho đến khi đầy ắp hai chum nước to. Sau đó, cô đun nước nóng, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.

Tắm xong, cô cảm thấy người nhẹ đi cả chục cân!

Chai dầu gội du lịch 80ml bị cô dùng vèo cái hết non nửa.

Lúc này, nhờ bếp lò đỏ lửa nên nhiệt độ tường và giường lò cũng tăng dần lên, trong phòng không còn lạnh lẽo như trước.

Lau khô tóc, cô lột sạch ga trải giường, vỏ chăn màu xám đã dùng cả tháng nay đem đi giặt, thay vào đó là bộ chăn ga thêu hoa khai phú quý vốn định đốt cho ông em trai của ông nội.

Cô thực sự không thể chịu đựng nổi việc trên giường, trên đầu có chấy rận.

Dù đi du lịch ở đâu, cô cũng luôn mang theo một bánh xà phòng mỡ dê. Rửa mặt, rửa tay, giặt quần áo đều dùng được tất. So với xà phòng thường thì khả năng tẩy rửa kém hơn chút, nhưng vẫn tốt hơn vạn lần dùng tro bếp để giặt.

Làm xong xuôi mọi việc, cô mới nhận ra bụng mình đang sôi réo ầm ĩ.

Xuyên không đến đây tròn một tháng, ngày nào cũng cháo khoai lang, cơm khoai lang, cháo rau khoai, cơm rau khoai. Giờ cô mới hiểu tại sao ông bà nội cứ nghe đến hai chữ "khoai lang" là lại nhăn mặt "Hả? Cái đấy có gì ngon? Cất đi, cất đi".

Cô mới ăn một tháng đã thấy ngán tận cổ, huống hồ ông bà thời trẻ phải ăn ròng rã mấy năm, thậm chí mười mấy năm trời.

Vốn dĩ cô còn lo lắng cho ba năm đại nạn đói sắp tới, không dám động vào đồ dự trữ trong xe. Nhưng lúc này cô thực sự không nhịn nổi nữa. Cô thay cái nồi đất khác lên bếp, cắt hai cân thịt ba chỉ, cho vào nước lạnh chần qua, quyết định làm món thịt kho tàu hầm khoai tây!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.