Đặc Công Xuyên Không: Duyên Phận Oan Gia - Chương 121: Các Loại Thăm Dò
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:27
Ngày thứ hai, trong cung gió êm sóng lặng, Tam Hoàng tử như thường lệ đến Ngự Thư Phòng giúp phê duyệt tấu chương. Lần này y dẫn theo Cửu Hoàng tử, bên cạnh còn có mấy thị vệ đi theo.
“Sao hôm nay ra ngoài lại mang theo thị vệ, là từ Hoàng tử phủ mang đến sao?” Hoàng đế hiếu kỳ hỏi.
“Những người này đều là thị vệ Thái tử tìm cho Tiểu Cửu, có thể bảo vệ đệ ấy, cũng có thể chăm sóc đệ ấy.” Tam Hoàng tử giải thích.
“Các ngươi ra ngoài chờ đi, Tiểu Cửu ở đây có người chăm sóc rồi.” Hoàng đế phất tay với mấy người.
Mấy người cúi mình rời đi, Tam Hoàng tử trong lòng căng thẳng. Sắp ra tay rồi sao? Y nắm chặt ám khí trong túi áo. Hoàng đế lại đột nhiên đứng dậy, “Trẫm đưa Tiểu Cửu đi Ngự Hoa Viên dạo một chút, mấy quyển tấu chương đặt trên cùng, ngươi giúp trẫm phê duyệt đi.”
Tam Hoàng tử không kịp trở tay, chuyện gì thế này? Y dẫn Cửu Hoàng tử đến là để phân tán sự chú ý của Hoàng đế, kết quả y lại trực tiếp đưa người đi mất... Tiểu Cửu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, y có nên đến Đông cung cầu cứu không?
Cửu Hoàng tử bị Hoàng đế dắt tay, khi sắp ra cửa quay đầu nhìn y một cái, khẽ lắc đầu với y. Tam Hoàng tử càng thêm luống cuống. Tiểu Cửu ám chỉ y đừng manh động! Nhưng ám chỉ này có đáng tin không? Tiểu Cửu dù sao cũng chưa đến mười tuổi.
Cửu Hoàng tử kỳ thực rất căng thẳng, Thái tử ca ca khi đi đã nói cho đệ ấy một vài chuyện quan trọng. Đệ ấy biết phụ hoàng trước mắt đã không còn là người trước kia nữa, nhưng đệ ấy vẫn phải ngoan ngoãn bị dắt đi, vì đệ ấy từng nói sẽ gửi tin tức cho Yên tỷ tỷ. Phụ hoàng hẳn là sẽ không đề phòng một đứa trẻ mấy tuổi, phải không?
“Tiểu Cửu gần đây có học hành tử tế không?”
“Tiên sinh không dạy tốt bằng Yên tỷ tỷ, Tiểu Cửu nhớ Yên tỷ tỷ rồi, phụ hoàng khi nào cho họ về?”
“Cho họ về ư?” Hoàng đế dừng bước, “Đây là họ nói với ngươi sao?”
“Không phải, Thái tử ca ca và Yên tỷ tỷ chỉ nói họ đi xa chơi, là mấy vị ca ca nói mấy hôm trước, còn có vài người lớn, nói Thái tử ca ca bị phái đi, e là không về được nữa. Là thật sao phụ hoàng?” Tiểu Cửu lo lắng ngẩng đầu hỏi.
“Sao có thể chứ?” Hoàng đế cười tủm tỉm ôm đệ ấy lên, “Thái tử ca ca của ngươi là Hoàng đế tương lai đó, y cần đi lịch luyện, khiến mình trở nên đủ mạnh mẽ, mới có thể quay về.”
“Nhưng, ở trong cung lịch luyện không được sao?” Tiểu Cửu buồn bực hỏi, “Tiểu Cửu thấy hoàng cung của chúng ta đã đủ lớn rồi, vì sao còn phải ra ngoài?”
Hoàng đế bị chọc cười, trẻ con dù sao cũng chưa từng trải, thấy hoàng cung đủ lớn rồi thì không cần phải đi ra ngoài nữa. Nếu đệ ấy biết ngoài Nam Ninh quốc còn có các quốc gia khác, liệu có thấy khó tin không? Đương nhiên đệ ấy có lẽ biết, mỗi năm đều có nước láng giềng đến Nam Ninh triều hạ, đệ ấy từ xa nhìn những sứ quan khác màu da khác ngôn ngữ, có lẽ cũng chỉ thấy thú vị. Nhưng như vậy thì tốt, Cửu Hoàng tử không hiểu chuyện giang sơn, tuổi tác còn nhỏ, vậy thì không có uy hiếp.
Đứa trẻ hỏi xong rồi cũng thôi, rất nhanh bị chuyện khác thu hút. Đệ ấy ôm cổ Hoàng đế nhìn xung quanh, “Phụ hoàng chúng ta đi đâu?”
“Đưa ngươi đến một nơi thú vị, đừng hỏi, cứ đi theo phụ hoàng.”
Hoàng đế rẽ trái rẽ phải trong Ngự Hoa Viên, rất nhanh Cửu Hoàng tử đã chóng mặt hoa mắt, “Phụ hoàng, đây vẫn là hoàng cung sao? Nhi thần chưa từng đến đây.”
“Cũng như Cửu nhi nói, trong cung lớn như vậy, làm sao ngươi có thể đi qua mọi nơi được? Chúng ta căn bản không ra khỏi cửa cung, đương nhiên vẫn ở trong cung.” Y vừa nói, vừa men theo bậc thang đi xuống.
Cửu Hoàng tử tuy chưa từng trải nhiều, nhưng bình thường Âu Dương Yên sẽ kể cho đệ ấy nghe các câu chuyện kỳ lạ, Lâm Tiêu cũng đang bồi dưỡng đệ ấy một cách thích hợp, cho nên chuyện đi xuống địa đạo như này, đệ ấy là biết. Đệ ấy không hỏi Hoàng đế nữa, nhưng lại vô thức ôm chặt cổ y.
“Cửu nhi đừng sợ, ở đây không nguy hiểm. Lát nữa lên trên có người hỏi, ngươi phải nói chúng ta chỉ đi dạo vài vòng trong Ngự Hoa Viên, biết chưa?”
“Vâng.” Cửu Hoàng tử ngoan ngoãn gật đầu, “Bây giờ chúng ta vẫn đang ở Ngự Hoa Viên sao?”
“Phải, đây là bí mật vĩnh viễn của hai chúng ta, ở đây có rất nhiều đồ chơi, lát nữa phụ hoàng sẽ lấy cho ngươi.”
Cuối địa đạo là một đại điện lớn, Cửu Hoàng tử vô cùng kinh ngạc, ngờ đâu lại gần bằng kích thước tẩm cung của Hoàng đế. Hoàng đế bảo đệ ấy chơi ở thiên điện bên cạnh, đệ ấy đẩy cửa bước vào, bên trong quả nhiên có rất nhiều đồ chơi. Đều là những món đồ chơi bằng gỗ, như ngựa gỗ, lừa gỗ, thậm chí còn có một chiếc xe gỗ nhỏ. Cửu Hoàng tử như bao đứa trẻ bình thường, thấy đồ chơi liền không bước nổi nữa, rất nhanh đã chơi một cách say sưa ngon lành. Hoàng đế ở ngoài cửa nhìn vào một lát, cuối cùng cũng yên tâm.
Nửa khắc sau, Hoàng đế lại đến thăm Cửu Hoàng tử, phát hiện y đang chơi một con quay. Thấy Hoàng đế vào, y vội vàng vẫy gọi Hoàng đế lại cùng chơi.
Hoàng đế cười sâu xa: “Tiểu Cửu thấy nơi này có vui không?”
“Vui ạ.” Cửu Hoàng tử vội vàng gật đầu.
“Vậy để Tiểu Cửu chơi ở đây nhé?”
Cửu Hoàng tử khẽ giật mình, trong lòng run rẩy, nhưng ngoài mặt lại chần chừ một lát: “Vậy, không thể mang những thứ này về tẩm cung của nhi thần sao?”
Hoàng đế bật cười, vươn tay xoa đầu y: “Thì ra nhi tử của ta vẫn còn chút đầu óc. Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”
Cửu Hoàng tử tuy thông minh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ bảy tám tuổi. Y từng đọc vài cuốn tiểu thuyết nhỏ, và đều đọc cùng Âu Dương Yên. Y thật sự không thể đoán ra cục diện hiện tại. Nơi này chắc chắn rất bí mật, nhưng vì sao phụ hoàng lại đưa y đến? Điều này hoàn toàn không cần thiết. Hay là, phụ hoàng đang thử thăm dò, xem y có truyền tin tức ra ngoài không? Hoặc vì biết quá nhiều mà sớm muộn cũng sẽ bị diệt khẩu?
Về đến Ngự Thư phòng đã gần giữa trưa, Tam Hoàng tử đang đứng dưới hành lang trước thư phòng, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt lại tỏ ra tâm khoan khoái thần diệu, giả vờ đang thưởng ngoạn phong cảnh. Thấy Hoàng đế trở về, trong lòng còn bế Cửu Hoàng tử, y thầm thở phào nhẹ nhõm: “Phụ hoàng cuối cùng cũng về rồi. Nhi thần đã xem qua mấy bản tấu chương, có lưu ý kiến trên án thư. Người đưa Tiểu Cửu đi Ngự hoa viên dạo chơi, đi một cái là hơn một canh giờ, nhi thần rảnh rỗi không việc gì, bèn ở đây thưởng cảnh.”
May mắn thay, phong cảnh Ngự Thư phòng khá đẹp. Tiên đế vô cùng coi trọng môi trường của thư phòng và thư viện, nói rằng môi trường tốt có thể khiến lòng người vui vẻ. Một khi tâm trạng tốt, dù là học hành hay phê duyệt tấu chương, tự nhiên sẽ vô cùng nhẹ nhõm.
“Đã lâu không chơi cùng Tiểu Cửu rồi, vừa nãy đưa y đi làm vài món đồ chơi nên về muộn một chút. Được rồi, tấu chương cứ để đó, chúng ta dùng bữa trưa xong sẽ bàn bạc. Tiểu Ngũ và Tiểu Thất đâu?”
“Ồ, họ đã ra cung về phủ vào buổi trưa rồi. Đây là quy tắc Người đã định từ trước mà, nhi thần may mắn còn có một chỗ dung thân trong cung, nên mới ở lại đây chờ Người.”
“Ồ, được. Vừa nãy đã làm cho Tiểu Cửu không ít đồ chơi, đã sai người đưa đến tẩm cung của y rồi. Tiểu Cửu ngoan ngoãn, nhưng kiến thức còn ít. Với tư cách huynh trưởng, sau này con phải chỉ bảo thêm cho y.”
“Dạ, đây là điều nhi thần nên làm.” Tam Hoàng tử thăm dò nói thêm một câu: “Tiểu Ngũ ngày mai sẽ xuất cung, nhi thần nghĩ sau bữa trưa sẽ dẫn các huynh đệ tỷ muội đi tiễn y. Chỉ mong y cùng Thái tử điện hạ bình an trở về.”
Hoàng đế gật đầu qua loa, chợt nhìn sang Cửu Hoàng tử bên cạnh: “Tiểu Cửu có đi không?”