Đại Lão Huyền Học Lại Ngồi Vỉa Hè Bói Toán - Chương 117: Chày Sắt
Cập nhật lúc: 05/11/2025 06:13
Ba người bước vào phòng.
Trên chiếc giường gỗ trầm màu, một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đang nằm bất động. Da anh ta tái nhợt như sáp, nhưng những đường nét trên gương mặt lại có vài phần giống với Trịnh Hạo.
Ánh mắt Vệ Miên lướt qua gương mặt người thanh niên, rồi lập tức dừng lại nơi khối ngọc thạch đặt trên n.g.ự.c anh ta.
Đó là một khối ngọc trắng tinh khiết, gần như hoàn mỹ — bề mặt bóng loáng, trong suốt như nước. Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, bên trong khối ngọc dường như có quang hoa chầm chậm lưu chuyển, tựa hồ có dòng chất lỏng đang chảy.
Nhưng nhìn kỹ mới nhận ra, đó không phải chất lỏng thật, mà chỉ là ảo giác do ánh sáng khúc xạ qua lớp ngọc quá trong.
Khối ngọc ấy có hình dáng hơi kỳ lạ — một đầu to, một đầu nhỏ, thân ngọc lồi lõm, như thể được tạo ra từ bàn tay vụng về của một người thợ điêu khắc non tay. Tuy vậy, qua sự mài giũa của năm tháng, những góc cạnh thô ráp đã trở nên tròn trịa, mềm mại hơn nhiều.
Vệ Miên lặng người nhìn khối ngọc, cổ họng nghẹn lại. Hàng mi cô khẽ run, mãi một lúc sau mới cất được tiếng, giọng nói mang theo chút khó tin.
“Đây là… Trấn Hồn Ngọc sao?”
Mặc dù đã cố gắng điều chỉnh, giọng nói của Vệ Miên vẫn mang theo chút khàn khàn.
Nghe vậy, Trịnh Hạo ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Thấy nét mặt cô không có gì khác thường, chỉ là đôi mắt hơi đỏ, cậu tuy hiếu kỳ nhưng vẫn gật đầu đáp:
“Ừ.”
Cảm thấy câu trả lời của mình quá ngắn, Trịnh Hạo lại nói thêm:
“Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Trịnh chúng tôi — Trấn Hồn Ngọc Chày Sắt. Đại lão thấy đó, hình dạng của nó có hơi giống cái chày, nên mới có cái tên như vậy.”
“Chày... Sắt... ư?”
Vệ Miên khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên thất thần. Trong tâm trí cô, một ký ức xa xăm bỗng ùa về —
“Tiểu sư muội, ngày mai ta phải xuống núi luyện đạo rồi, muội không có gì muốn tặng ta sao?”
Vị tiểu đạo sĩ cao ráo đứng trước mặt cô gái nhỏ mặt tròn, ánh mắt đầy mong đợi, như muốn “moi” ra từ túi cô thứ gì đó quý giá.
Cô gái nhỏ nghe vậy liền tỏ vẻ khó xử. Những món đồ mình có cô vẫn chưa chơi đủ, nhưng Tứ sư huynh trước nay luôn đối xử rất tốt với cô. Giờ anh ấy sắp xuống núi, nếu không tặng chút quà chia tay, dường như cũng không phải lẽ.
Cô bé nhăn nhó khuôn mặt bầu bĩnh, sau một hồi do dự đầy tiếc nuối mới lấy từ trong túi ra một khối ngọc bán thành phẩm:
“Này, tặng cho huynh cái này. Khối ngọc này ta đã dưỡng rất lâu, lại còn tự tay ta điêu khắc nữa đấy. Mỗi ngày đều định mài thêm một chút!”
Tiểu đạo sĩ cao ráo nhìn khối ngọc có hình dạng kỳ dị trước mặt, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được để lộ vẻ chê bai.
Thấy vậy, cô gái nhỏ lập tức không vui:
“Huynh chưa nghe câu ‘Chày sắt mài thành kim’ à? Sắt còn có thể mài thành kim, huống hồ là Trấn Hồn Ngọc của ta! Ta sẽ mài nó thành một Pháp Khí hình kim độc nhất vô nhị trên đời này cho mà xem!”
Tiểu đạo sĩ nghe xong, có chút xấu hổ vì bản thân đã hiểu lầm sư muội. Hắn gãi đầu, rồi giả vờ vui vẻ nhận lấy khối ngọc kỳ quái đó.
— Đúng là uổng phí một khối Trấn Hồn Ngọc tốt như thế...
“Tiểu sư muội, vậy Pháp Khí này gọi là gì?”
Nghe hỏi, cô gái nhỏ bỗng lộ vẻ bối rối. Cô gãi gãi má, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi dõng dạc tuyên bố:
“Gọi là Chày Sắt đi!”
Chỉ là... cô gái nhỏ năm ấy từng thề thốt sẽ mài giũa Trấn Hồn Ngọc cho đến khi thành hình, cuối cùng lại chẳng kiên trì nổi — mới mài được hai ba lần đã chán.
Thế là khối Trấn Hồn Ngọc cứ giữ nguyên hình dạng kỳ quái đó. Sau này, Sư Thúc lại khắc thêm pháp trận lên bề mặt, để tăng cường công hiệu — và từ đó, nó vẫn luôn tồn tại như vậy.
Vệ Miên nhìn khối Trấn Hồn Ngọc trước mắt, hình dáng quen thuộc đến lạ. Trong lòng cô còn gì mà không hiểu nữa? Cô hít sâu một hơi, rồi quay sang hỏi Trịnh Khai Nguyên:
“Trịnh Thanh Viễn là người như thế nào của ông?”
Trịnh Khai Nguyên nghe vậy, không rõ cô nghe được cái tên ấy từ đâu, liền chau mày, giọng mang theo vẻ không vui:
“Danh húy của lão tổ tông nhà họ Trịnh sao có thể để hậu bối như cô tùy tiện gọi thẳng tên như vậy?”
“Lão tổ tông…”
Hóa ra là lão tổ tông sao?
Vệ Miên khẽ bật cười. Thảo nào… thảo nào khi nhìn Trịnh Hạo, cô luôn thấy gương mặt cậu có nét quen quen — thì ra là hậu nhân của Tứ sư huynh. Vậy việc nhà họ Trịnh có được khối Trấn Hồn Ngọc này cũng chẳng có gì lạ.
Chắc hẳn Tứ sư huynh đã truyền lại nó. Dù khối Trấn Hồn Ngọc này có hình dáng không được đẹp mắt, nhưng xét về phẩm chất của pháp khí thì lại cực kỳ xuất sắc.
Lúc này, ánh mắt Vệ Miên nhìn Trịnh Khai Nguyên và Trịnh Hạo đã khác hẳn — hóa ra, cả hai đều là vãn bối của cô.
Cảm nhận được ánh mắt của Vệ Miên, từng sợi lông trên da gáy Trịnh Hạo lập tức dựng đứng.
Lại là ánh mắt đó — lại xuất hiện! Không hiểu sao, lần trước cô cũng nhìn cậu bằng ánh mắt tương tự, khiến Trịnh Hạo có cảm giác như đang thấy Cố Tổ Mẫu.
Cô khẽ đưa ngón tay chạm vào Trấn Hồn Ngọc. Linh khí dồi dào từ khối ngọc truyền qua đầu ngón tay. Vệ Miên rũ mắt, trong đầu nhanh chóng lần lượt tính đến mọi phương án khả dĩ.
Trên đời này ít ai hiểu Trấn Hồn Ngọc Chày Sắt hơn cô; dù sao pháp khí này vốn do cô chế tác. Muốn mượn nó tìm một đường sinh cơ — với cô, chắc không phải chuyện không làm được.
Lúc này, Trịnh Hằng nhắm chặt mắt, hơi thở yếu ớt gần như không còn nghe thấy. Người ngoài nhìn vào chỉ tưởng anh đang rơi vào hôn mê, thậm chí là sắp tắt thở.
Thấy con trai như vậy, nỗi đau trong lòng Trịnh Khai Nguyên khó mà bộc lộ thành lời. Đây không chỉ là con trai trưởng của ông, mà còn là người kế thừa xuất sắc nhất của cả nhà họ Trịnh.
Nếu mất đi Trịnh Hằng, tổn thất không chỉ riêng ông — có lẽ cả họ Trịnh sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Trịnh Khai Nguyên cau mày, giọng nói vang lên đầy giận dữ:
“Không rõ kẻ ác nào đã trấn (câu) sinh hồn con ta. Nếu để ta bắt được người đó, nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.”
Lúc này, sau khi tận mắt nhìn thấy Trịnh Hằng, Vệ Miên kết hợp tướng mạo cùng sinh thần bát tự của anh ta, rồi bấm quẻ một phen.
Đứa trẻ này có mệnh cách rất tốt — thông minh, lanh lợi, tính tình kiên nghị, bình tĩnh, lại quả cảm và chính trực. Trong học thuật pháp cũng rất nghiêm túc, chịu khó nghiên cứu, có tinh thần sáng tạo.
Huống hồ, anh ta sinh ra vốn đã mang mệnh Thiên Sư — bởi trong người có năng lực đặc biệt của Tứ Sư Huynh: Thiên Sinh Âm Dương Nhãn!
Qua quẻ tượng, Vệ Miên cũng hiểu ra lý do tại sao đối phương lại câu mất hồn phách của Trịnh Hằng. Một phần là vì Âm Dương Nhãn, phần khác e rằng do hồn thể của Trịnh Hằng mang Tiên Thiên Linh Lực.
Người như vậy vô cùng hiếm có. Kiếp trước, khi còn ở thời đại linh khí dồi dào, Vệ Miên cũng chỉ gặp được đôi ba người, huống chi là trong thời đại linh khí khan hiếm như hiện nay.
Những người như thế, năm xưa, ai nấy đều là nhân vật xuất chúng trong Đạo Môn.
Mà bản thân cô — cũng từng là một trong số đó.
Sư phụ từng kể, năm ấy ông vô tình đi ngang qua một ngôi làng nhỏ, thấy người ta vứt bỏ một đứa bé gái mới sinh bên vệ đường. Ban đầu, ông vốn định không can thiệp — vì số mệnh của mỗi người đều do chính họ định đoạt, ông không muốn cưỡng ép thay đổi thiên cơ.
Nhưng ông tình cờ phát hiện hồn thể của cô gái ấy mang Tiên Thiên Linh Lực, liền vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, ông ôm đứa bé về Chính Dương Tông, đặt tên là Vệ Miên.
Ngay cả sư phụ của cô — người từng trải rộng khắp, kiến thức sâu rộng — cũng phải kinh ngạc, đủ thấy Hồn Thể mang Tiên Thiên Linh Lực quả thật hiếm có đến mức nào. Sau này, tốc độ học tập và lĩnh ngộ của Vệ Miên cũng khiến người người phải thán phục.
Còn Trịnh Hằng hiện tại, hồn thể cũng mang Tiên Thiên Linh Lực, lại sinh vào năm Âm, tháng Âm, giờ Âm. Sinh hồn như thế, dù không dùng cho trận pháp, chỉ cần nuốt riêng một hồn thôi cũng còn bổ hơn cả uống Thập Toàn Đại Bổ Hoàn. Không nhắm vào anh ta thì còn nhắm vào ai nữa?
“Tôi có một cách.”
Lời vừa dứt, ánh mắt ba người nhà họ Trịnh đồng loạt dồn về phía cô.
