Đại Lão Lại Muốn Nổi Điên Rồi. - Chương 147: Thơm Thơm Dạ Minh Châu Của Ta (15)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:27
Nhìn cô toàn thân nhếch nhác.
Nam Nhiễm nâng tay phải lên.
Đeo vòng nguyệt quế đó lên đầu Tây Nặc.
Đầu cô tựa vào vai Tây Nặc.
Váy bị gió thổi bay.
Tóc bay tán loạn.
Dáng người hoàn hảo không thể che giấu.
Thật sự muốn mệt c.h.ế.t nàng tiên cá lương thiện này của cô.
Khi Tây Nặc lấy vòng nguyệt quế đó từ trên đầu xuống, thấy rõ là thứ gì.
Mi mắt anh cụp xuống rồi lại rơi xuống người Nam Nhiễm.
“Làm sao có được?”
Nam Nhiễm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh:
“Cứ thế mà có được thôi.”
Nói xong.
Nam Nhiễm dời tầm mắt đi.
Tây Nặc nhặt vòng nguyệt quế đó, vuốt ve trong tay.
Ngón tay thon dài, từng chút một phác họa qua viên hạt châu màu xanh lục đó.
Đôi môi mỏng lạnh, thốt ra âm thanh hờ hững:
“Giao nhân, nổi tiếng xảo quyệt thiện biến.”
Nam Nhiễm thờ ơ.
Theo đó, Tây Nặc lại lên tiếng:
“Trời sinh tính tàn nhẫn, bạo ngược thích g.i.ế.c chóc.
Ngay cả bạn đời cũng không tha.”
Nam Nhiễm như không nghe thấy gì cả.
Tiểu Hắc Long không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Ký chủ, cô là một con giao nhân.
Không phải mỹ nhân ngư.”
Nam Nhiễm ngẩng đầu.
Nghiêm túc nhìn Tây Nặc:
“Ta là mỹ nhân ngư.”
Tiểu Hắc Long:
【······】
Cũng không biết ký chủ rốt cuộc đang cố chấp cái gì.
Làm gì mà lại thích làm mỹ nhân ngư như vậy.
Tây Nặc thấy khuôn mặt xinh đẹp đó của cô, vì chạy vội mà trở nên có chút ửng hồng.
Cô nghiêm túc sửa lại lời anh nói.
Tây Nặc sững sờ.
“Mỹ nhân ngư?”
Nam Nhiễm thản nhiên gật đầu.
Đôi môi mỏng lạnh của Tây Nặc, bỗng nhiên cong lên một đường cong, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh lùng.
Anh cầm chiếc ốc vàng nhỏ đó trong tay thưởng thức một lúc.
“Ra là mỹ nhân ngư cũng sản sinh ốc biển.
Là ta kiến thức hạn hẹp.”
Nam Nhiễm đưa tay.
Định lấy lại chiếc ốc biển nhỏ của mình.
Vừa lên tiếng:
“Những chuyện ngươi không biết còn có rất nhiều.”
Nói xong câu này.
Cô nắm lấy ốc biển.
Một cú giật.
Không thành công.
Cô liếc mắt nhìn người này.
Dùng sức giật.
Tiểu Hắc Long:
【 Hệ thống nhắc nhở, năng lượng trong cơ thể ngài đang hao mòn. 】
Nam Nhiễm lại tiếp tục dùng sức.
Thoáng chốc.
Ầm.
Liền ngất đi.
Cơ thể ngã về phía sau.
Trước khi cô sắp ngã xuống đất.
Bị Tây Nặc ôm lấy.
Anh thu lại ốc biển.
Nắm lấy bàn tay dính m.á.u của Nam Nhiễm.
Nhìn kỹ một lần.
Liền thấy trong lòng bàn tay.
Có rất nhiều vết nứt nhỏ.
Trên những vết nứt đó, đang bao phủ một lớp ánh sáng màu xanh lục nhạt.
Là bị vòng nguyệt quế này làm bị thương.
Anh cụp mắt xuống.
Thật sự chưa từng gặp người phụ nữ như vậy.
Không phải là người được rừng rậm lựa chọn, cũng dám cướp lấy vòng nguyệt quế này.
Rõ ràng là giao nhân.
Cứ phải cho rằng mình là mỹ nhân ngư.
Từ lần đầu tiên anh thấy cô.
Người phụ nữ này lại nói.
Bảo anh đi cùng cô.
Còn định nuôi anh.
Cô dường như chắc chắn rằng mình sẽ không làm hại cô.
Nói ôm là ôm.
Nói bò là phải bò.
Vừa nghĩ vậy.
Lại đi xem bộ dạng của người phụ nữ này.
Dường như so với trước đây, thuận mắt hơn một chút.
Khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Anh bế ngang người lên.
Rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Nam Nhiễm tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Xung quanh mọi thứ đều quen thuộc.
Giường, tấm thảm sạch sẽ, bài trí trang nghiêm trong phòng.
Cô nằm trong phòng của mình.
Mà tay phải của cô, bị người ta dùng băng gạc quấn thành một cái màn thầu.
Tay trái đang nắm lấy vạt áo của Tây Nặc.
Nắm chặt, chưa từng buông ra.
Tây Nặc ngồi ở mép giường.
Thấy cô tỉnh.
Liền lên tiếng:
“Buông tay ra.”
Nói.
Từng ngón một gỡ những ngón tay nắm chặt của cô ra.
Nam Nhiễm chớp chớp mắt.
Theo đó, liền kéo lại tay anh.
Quả nhiên.
Vẫn là Dạ Minh Châu tốt.
Lạnh lạnh.
Rất thoải mái.
Tây Nặc liếc mắt nhìn bàn tay bị cô nắm lấy:
“Ngươi đối với ai cũng như vậy à?”
Không có.
Thân nhóm, nhớ rõ đầu phiếu.
Áo.
Còn có a.
Đánh tạp trúng tầng số tiểu bằng hữu.
Nhớ rõ thêm khen thưởng đàn.
Cố định trên top bình luận ‘ đánh tạp rút thăm trúng thưởng ~’ bên trong có đàn hào.
( tấu chương xong )