Đại Lão Lại Muốn Nổi Điên Rồi. - Chương 168: Hôn Hôn Dạ Minh Châu Của Ta (36)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:28
Tiểu Hắc Long liên tục dựa dẫm vào người Tây Nặc.
Ánh mắt sáng lấp lánh.
Nó thè cái lưỡi to ra, định l.i.ế.m để thể hiện sự thân mật.
Kết quả, còn chưa kịp chạm vào.
Sừng rồng trên đầu nó đã bị Tây Nặc ấn xuống.
Tiểu Hắc Long nghiêng đầu:
“Gào gào gào gào gào!!!!”
Ta là bảo bối của người mà.
Sắc mặt Tây Nặc không có bất kỳ biến động nào.
Tay hắn khẽ dùng sức.
Lập tức đẩy lùi Tiểu Hắc Long đang không chút phòng bị về sau vài bước.
Tiểu Hắc Long trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nó vỗ cánh nhìn Tây Nặc.
Tây Nặc cụp mắt, lấy ra một chiếc khăn đen.
Chậm rãi lau tay mình.
Đôi môi mỏng lạnh, thốt ra giọng nói thờ ơ:
“Sao lại ra đây?”
Tiểu Hắc Long cúi đầu nhìn mình, rồi lại nhìn Nam Nhiễm đang đứng cạnh Tây Nặc.
Sau một hồi nhìn đầy mong đợi.
Nó lại gào lên một tiếng rồi khóc:
“Gào gào gào gào gào gào gào!!!”
Tiểu Hắc Long ngã xuống đất lăn lộn qua lại.
Bụi cây bị đè bẹp, tiện thể cũng đè gãy luôn cả những cây đại thụ khó khăn lắm mới mọc lên được.
Mặt đất rung chuyển.
Tiếng khóc của nó vang vọng đến mức.
Phạm vi năm cây số đều có thể nghe rõ mồn một.
Nam Nhiễm day day tai mình.
Chậc.
Thằng nhóc hư này không có hồi kết à?
Đôi mắt không chút gợn sóng của Tây Nặc lướt qua Tiểu Hắc Long.
Hắn chậm rãi nói:
“Về đi.”
So với tiếng khóc đinh tai nhức óc của Tiểu Hắc Long.
Giọng nói của hắn thực sự quá nhỏ.
Thậm chí còn nghi ngờ không biết con rồng kia có nghe thấy không.
Thế mà khi lời của hắn vừa dứt.
Tiếng khóc nức nở của Tiểu Hắc Long, thế nhưng lại dừng lại.
“Gào gào gào, rống rống rống!!!”
Cũng không biết con rồng này rốt cuộc đang gầm rú cái gì.
Gầm xong.
Tiểu Hắc Long vỗ cánh, đi ba bước lại quay đầu một lần, lưu luyến không rời mà đi.
Trong khu rừng bị tàn phá gần như không còn gì, chỉ còn lại Nam Nhiễm và Tây Nặc.
Nam Nhiễm đột nhiên lên tiếng:
“Ngươi là rồng?”
Động tác lau tay của Tây Nặc khựng lại.
Hắn ngước mắt nhìn nàng.
Không trả lời câu hỏi của nàng.
Ngược lại hỏi:
“Muốn nói gì?”
Người này, dường như lúc nào cũng lạnh lùng như vậy.
Lạnh từ trong ra ngoài.
Nam Nhiễm khẽ nhíu mày.
Nhớ lại con rồng ngốc vừa rồi.
Tuy rằng, nếu Dạ Minh Châu biến thành một con rồng khổng lồ thì cũng rất tốt.
Nhưng mà, biến thành rồng cũng sẽ trở nên như vậy sao?
Thật phiền, nàng chỉ muốn đánh c.h.ế.t con rồng thối đó thôi.
Nam Nhiễm kéo tay áo hắn, giật giật.
Sau đó đưa ra một điều kiện khó hiểu:
“Ngươi không thể mãi mãi là Dạ Minh Châu được sao?”
Động tác lau tay của Tây Nặc hoàn toàn dừng lại.
Hắn ném chiếc khăn đen trong tay đi.
Nhìn nàng.
Hai người quen biết lâu như vậy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tây Nặc dùng ánh mắt này nhìn nàng.
Không còn là không chút gợn sóng.
Mà là xen lẫn một chút… dò xét.
Yết hầu hắn chuyển động, đôi môi mỏng hé mở:
“Ta là Dạ Minh Châu, ngươi rất thích?”
Nam Nhiễm kéo tay áo hắn, giật tới giật lui.
Trả lời vô cùng thẳng thắn:
“Đương nhiên rồi.”
Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của nàng.
Hắn lại nhớ đến lần đầu họ gặp mặt.
Người phụ nữ này cầm viên châu đó, vui vẻ hôn một cái.
Mới triệu hồi hắn ra khỏi phong ấn.
Trăm năm trước, vì toàn thể Long tộc, hắn cam nguyện bị Thần Rừng Xanh phong ấn trong viên châu đó.
Điều kiện giải trừ phong ấn là một nụ hôn không pha tạp niệm.
Trong trăm năm qua, hắn đã gặp vô số người tìm đến.
Chỉ là chưa từng có ai thả hắn ra khỏi phong ấn.
Tham lam quá nặng, căn bản không thể lay động phong ấn dù chỉ một chút.