Đại Lão Lại Muốn Nổi Điên Rồi. - Chương 194: Hôn Ta Đi, Dạ Minh Châu Của Ta (62)

Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:29

Trán kề trán.

Hắn chậm rãi lên tiếng:

"Có muốn thứ gì không?"

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Tây Nặc.

Nàng lẩm bẩm một câu:

"Cũng muốn phát sáng giống như ngươi."

Giọng Tây Nặc nhàn nhạt:

"Hòa làm một thể có lẽ có thể."

Thống Tử muốn che mặt.

Nó là ai?

Nó chỉ là một Thống Tử.

Tại sao nó lại phải nghe những thứ này?

A, thật xấu hổ.

Quan trọng nhất là, lời này lại được thốt ra từ miệng của Dạ Minh Châu nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.

Nam Nhiễm dừng lại một lúc:

"Hửm?"

Tây Nặc nắm tay nàng.

Đối với những móng tay dài màu xanh lục thẫm của nàng, hắn không hề có ý ghét bỏ.

Vẫn nắm chặt.

Hắn lên tiếng:

"Ừm."

Giống như một liều thuốc an thần, khiến người ta cảm thấy, lời hắn nói rất đúng.

Tây Nặc lại một lần nữa bế nàng lên.

Lần này hắn nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Đến khi chân Nam Nhiễm lại lần nữa chạm đất, đã đến Long Đảo.

Trong một sơn động được trang trí bằng Dạ Minh Châu, vô cùng lộng lẫy.

Nam Nhiễm bị Tây Nặc kéo đi.

Nam Nhiễm vừa đi vừa nghi hoặc:

"Ta cũng sẽ sáng sao?"

Tây Nặc kéo nàng đến mép giường.

Một chiếc giường được làm bằng ngọc dương chi.

Xa xỉ đến tột cùng.

Tây Nặc cởi áo khoác ngoài.

Hắn cúi người, hôn lên khóe môi nàng một cái.

Giọng nói nhàn nhạt:

"Thử xem?"

Nam Nhiễm ngẩng đầu, mái tóc rũ xuống, một lọn tóc rơi trên má.

Nàng không nói gì.

Tây Nặc lại nói một câu:

"Ta cũng không muốn ngủ, muốn làm chút chuyện khác."

Trong mắt Nam Nhiễm lóe lên ánh sáng:

"Được."

Màn giường được buông xuống.

Chỉ là Dạ Minh Châu trong sơn động này thật sự quá nhiều.

Lấp lánh sáng rực, như ban ngày.

Ba giây sau.

Cạch, từng viên Dạ Minh Châu đều vỡ làm đôi.

Giây tiếp theo, tất cả đều biến thành mảnh vụn, biến mất không thấy.

Cuối cùng, trong sơn động tối sầm lại.

Nam Nhiễm nhìn cảnh tối đen đột ngột, ngẩng đầu lên.

Nhưng rất nhanh, đã bị Dạ Minh Châu ôm lấy.

Giọng nói lạnh nhạt của Dạ Minh Châu, cuối cùng cũng có cảm xúc khác.

"Nhìn ta."

Dứt lời.

Liền ôm chặt người.

Đêm đen như mực, bên ngoài bầu trời sao lấp lánh.

Đây thật đúng là một đêm đẹp trời.

...

Ngày hôm sau.

Nam Nhiễm tỉnh lại.

Nàng ngồi ở mép giường, sờ sờ eo mình.

Động tác đứng dậy vẫn tiêu sái như cũ.

Điểm chú ý đầu tiên của nàng là, ừm?

Dạ Minh Châu của nàng đâu rồi?

Rõ ràng là có rất nhiều.

Nàng đứng dậy, đi xuống giường.

Đi một vòng trong sơn động.

Quả thật, Dạ Minh Châu của mình đều không còn.

"Tiểu Hắc, hạt châu của ta đâu?"

Dù trong lòng Thống Tử biết không thể thay đổi cách gọi của ký chủ.

Nhưng, trong lòng nó vẫn âm thầm niệm một lần, ta là một Tiểu Hắc Long, không phải Tiểu Hắc.

Rồi, giọng non nớt trả lời:

【 Ký chủ, chuyện đêm qua, ngài đều quên hết rồi sao? 】

Nam Nhiễm đi một vòng, cuối cùng lại ngồi xuống giường.

Có lẽ là uống quá nhiều rượu, có chút lơ mơ.

Suy nghĩ một lúc, rồi nhướng mày.

Cúi đầu nhìn bản thân mình.

Lẩm bẩm một câu:

"Không sáng."

Thống Tử: "..."

Cho nên ngày hôm qua ký chủ không phải say rượu mới đầu óc không tỉnh táo, mà nàng thật sự tin rằng hòa làm một thể thì mình sẽ phát sáng sao?

Đây là cô bé ngốc nghếch ngọt ngào từ đâu đến vậy?

Ký chủ lòng dạ đen tối của nó đâu rồi?

Xin trả lại cho nó.

Còn nữa.

Trọng điểm là cái này sao?

Hòa làm một thể với Dạ Minh Châu mới là trọng điểm chứ??

Ngay lúc ký chủ ngã vào giường lăn một vòng.

Tây Nặc đã trở về sơn động.

Vị đại thủ lĩnh Tây Nặc của chúng ta, sau một đêm "lừa gạt dụ dỗ".

Trông tâm trạng rất tốt.

Hắn mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt hờ hững thoáng tan biến:

"Tỉnh rồi?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.