Đại Lão Lại Muốn Nổi Điên Rồi. - Chương 43: Bạn Học, Cậu Đừng Quá Lạnh Lùng (42)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:23
Chiếc cốc thủy tinh dính m.á.u rơi xuống đất.
Vỡ tan tành, trên đầu ông Nam nháy mắt liền sưng lên một cục u lớn.
Nam Nhiễm nhếch miệng:
“Tôi đang đánh ông đó.”
Bà mẹ kế ngồi bên cạnh ông Nam sợ đến mức hét lên:
“A!”
Lúc đầu, mẹ kế thật sự bị dọa sợ.
Nhưng ba giây sau.
Mẹ kế "xoẹt" một cái liền khóc nức nở.
“Kiến Quân, anh không sao chứ?”
Hai mắt đỏ hoe, nhìn về phía Nam Nhiễm, giọng nói có chút kích động:
“Tiểu Nhiễm, con có tức giận gì, cứ trút lên mẹ, dù sao ông ấy cũng là ba của con mà.”
Sắc mặt ông Nam tái mét.
Nhìn Nam Nhiễm, tức đến mức một câu cũng không nói nên lời.
Nam Nhiễm xách cặp sách, dường như lúc này mới phản ứng lại người này là ba của nguyên thân.
Cô thờ ơ:
“Ồ, sau này tôi không đánh ông ta nữa.”
Ông Nam tức giận đập bàn:
“Mày xem mày ra cái thể thống gì! Không có gia giáo, bây giờ còn dám động thủ với tao! Sau này ra ngoài xã hội, còn ra thể thống gì nữa!”
Nam Nhiễm vươn ngón tay, lắc lắc.
Sau đó, hai tay đút vào túi áo khoác, mang theo một nụ cười thờ ơ:
“Tôi không phải ra ngoài xã hội mới ra thể thống gì, tôi lúc nào cũng ra thể thống gì.”
Tiểu Hắc Long nghe câu nói bá đạo này của ký chủ.
Cố nén xúc động muốn che mặt:
[Ký chủ, khiêm tốn, chúng ta phải khiêm tốn.]
Nam Nhiễm nhếch miệng.
“Có gì mà phải khiêm tốn. Có một ký chủ như tôi, lẽ nào mày không tự hào?”
Tiểu Hắc Long im lặng.
Bộ dạng hiện tại của ký chủ, sống sờ sờ là một thiếu nữ "trung nhị".
Sau đó, sắc mặt ông Nam liền tái mét.
Giây tiếp theo, ông ta ôm lấy tim.
Sắc mặt "xoẹt" một cái, liền trắng bệch.
Mẹ kế giật mình, hai mắt đỏ hoe:
“Kiến Quân, Kiến Quân, anh không sao chứ?? Kiến Quân, anh đừng làm em sợ, Kiến Quân, Kiến Quân!”
Mẹ kế vừa gọi, vừa nhìn về phía Nam Nhiễm, khóc lóc kể lể:
“Mày xem mày đã làm ba mày tức đến mức nào rồi!”
Trang sức châu báu trên người mẹ kế leng keng vang lên.
Nước mắt lã chã rơi.
Sắc mặt ông Nam ngày càng tái nhợt.
Mẹ kế lại ngoài việc khóc ra không có hành động nào khác.
Nam Nhiễm đi đến trước mặt ông Nam.
Cúi người, lại gần.
Mẹ kế vẻ mặt cảnh giác:
“Mày, mày còn muốn làm gì nữa! Mày, mày lẽ nào thật sự muốn làm ba mày tức c.h.ế.t sao?!”
Tiểu Hắc Long lập tức nói:
[Keng, hệ thống nhắc nhở, nếu ba của cô thật sự bị cô làm tức chết, thuộc về tội đại bất hiếu. Cô sẽ bị trừng phạt, đồng thời tuyên bố cải tạo thất bại, tịch thu toàn bộ Dạ Minh Châu của cô.]
Tiểu Hắc Long đọc xong lập tức nói bằng giọng non nớt:
“Ký chủ, ký chủ, ba của nguyên thân bị bệnh tim, thuốc ở trong túi bên phải của ông ấy.”
Nam Nhiễm quả thực đã đi tới.
Chỉ là đứng đó cúi đầu, nhìn sắc mặt ông Nam.
Hiếm khi nghiêm túc.
Cô như có điều suy nghĩ mà hỏi một câu:
“Rất đau à?”
Nam Nhiễm vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt ông Nam càng tái nhợt hơn.
Ông ta ôm ngực, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi.
Tiểu Hắc Long sắp khóc đến nơi rồi:
[Ký chủ, Thống nhỏ cầu xin cô! Cô cho ông ấy uống thuốc trước đi!]
Nếu không nó cũng sẽ bị kéo đi tiêu hủy mất!!
Nhiệm vụ của ký chủ thất bại, đồng thời cũng tuyên bố hệ thống trói buộc này không còn giá trị tồn tại.
Sẽ bị tiêu hủy ngay lập tức.
Hu hu hu hu, nó không muốn.
Nam Nhiễm vươn tay, sờ vào túi bên cạnh ông ta.
Lúc này, tay mẹ kế còn nhanh hơn.
Bà ta thò tay vào túi, định giật lấy thuốc cho ông Nam uống.
Chỉ là, thuốc bị bà ta cầm được.
Ngay sau đó, Nam Nhiễm ấn xuống bàn tay đó, nhướng mày, gỡ từng ngón tay một ra.
Lấy lại lọ thuốc.
Giật đồ, cô chưa từng sợ ai.
Nam Nhiễm mở nắp.
Đổ ra, một viên.
Nạy miệng ông Nam ra.
Nhét vào.