Đại Lão Lại Muốn Nổi Điên Rồi. - Chương 451: Ngươi Khỏe Không, Tang Thi Vương 52
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:37
“Không biết nói chuyện như vậy, cái miệng này để lại, cũng không có tác dụng gì.”
Giọng nói vừa dứt, hắn bóp cằm Kim Cao, liền nghe “rắc” một tiếng, đã bị bẻ gãy.
Ngươi cho rằng như vậy là kết thúc sao?
Không, lúc này chỉ mới bắt đầu.
Túc Bạch giơ tay lên, bóp cánh tay Kim Cao.
Từng đoạn từng đoạn bóp nát.
Chỉ nghe tiếng “răng rắc” đó dưới ánh trăng nhàn nhạt, cùng với tiếng rên rỉ thống khổ, vang vọng khắp khu rừng.
Mờ mờ còn kèm theo giọng nói của Túc Bạch.
Hiếm khi giọng nói này nghe có chút nghiến răng nghiến lợi:
“Bảo nàng bò lên giường ngươi? Còn bảo nàng phe phẩy mông? Ta thấy khối thịt dưới hạ bộ của ngươi cũng đừng nên giữ lại.”
Giọng nói vừa dứt, liền nghe Kim Cao cuối cùng cũng phát ra tiếng kêu thống khổ:
“Túc Bạch!”
Giọng hắn khàn khàn gào thét.
Túc Bạch dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của hắn, xuống tay một lần mạnh hơn một lần.
Kim Cao không nhịn được, đau đến gào thét:
“Ngươi đừng quên ngươi đã nói gì! Định bội ước sao?!!”
Vì cằm bị bẻ, hắn nói những lời này lúc này mồm miệng không rõ, thống khổ không thôi.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Túc Bạch cứ thế đặt trên cổ hắn.
Khóe môi hắn cong lên một chút:
“Ước hẹn gì?”
Giọng điệu nhẹ bẫng, lãnh đạm đó rơi xuống.
Rắc, cổ của Kim Cao bị vặn gãy.
Kim Cao cả người tê liệt ngã trên đất, như một đống bùn.
Không còn nói được một câu nào.
Túc Bạch một thân tây trang giày da sạch sẽ cấm dục, không có chút nào bị phá hỏng.
Hắn từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay.
Từng chút từng chút lau tay mình.
Chờ lau khô, hắn ném chiếc khăn tay đó trực tiếp lên mặt Kim Cao.
Xoay người.
Giọng nói lãnh đạm truyền vào tai Kim Cao:
“Ngươi không c.h.ế.t được, là phải cảm ơn nàng đã đói bụng. Đừng nghĩ rằng thành tang thi vương, là không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi.”
Nói xong, hắn thong thả bước, đi về phía Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm từ dưới gốc cây từng miếng từng miếng cắn quả.
Dạ Minh Châu đang đánh nhau vì nàng sao?
Nghĩ vậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Dạ Minh Châu.
À, Dạ Minh Châu còn rất lợi hại.
Nghĩ đến đó, Túc Bạch đã chạy tới trước mặt Nam Nhiễm.
Vươn tay liền ôm người vào lòng.
Lần này so với trước đây, thô lỗ hơn không ít.
Hắn ôm người, rũ mắt.
Đôi mắt màu xám lướt qua mặt nàng:
“Bị bắt nạt, không biết đến tìm ta sao?”
Nam Nhiễm cắn quả:
“Ngươi vừa rồi không phải nói ăn quan trọng hơn sao?”
Túc Bạch cúi đầu, cắn một chút lên môi nàng.
Trong giọng nói lạnh lùng nhuốm chút tức giận:
“Trong đầu ngươi, đều bị gà quay nhét đầy rồi sao?”
Nói xong, hắn lại không nhịn được cắn nàng một miếng:
“Sau này, bị tức giận đánh không lại, thì đến tìm ta. Ta sẽ giúp ngươi, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn. Hiểu chưa?”
Nam Nhiễm không nói gì.
Hắn thấy nàng không nói gì, vươn tay liền ném đi quả mà nàng đang gặm dở.
Tiếp tục hỏi:
“Hiểu chưa?”
Nam Nhiễm mày nhíu lại một chút:
“Ngươi lại không phải lúc nào cũng sẽ nhớ, sau này ngươi sẽ quên.”
Dạ Minh Châu cái gì cũng tốt, chỉ có điều trí nhớ không tốt.
Qua một thế giới liền quên nàng, qua một thế giới liền quên nàng.
Chậc.
Nàng trước đây không so đo chuyện này.
Chỉ cảm thấy Dạ Minh Châu chỉ cần chịu trách nhiệm luôn luôn lành lạnh là được.
Khổ nỗi sau đêm nay, nàng đột nhiên phát hiện, cảm giác nhìn Dạ Minh Châu đánh nhau, dường như còn tốt hơn cả tự mình ra trận.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy trí nhớ không tốt của Dạ Minh Châu là một chuyện phiền toái.
Túc Bạch thấy nàng ở đó lẩm bẩm một mình.
Ôm người vào lòng mình:
“Sẽ không.”
“Hửm?”
“Sẽ luôn nhớ ngươi, sẽ không quên ngươi.”
Cho dù có quên, cũng không thể chịu đựng được việc ngươi bị bắt nạt.