Đại Lão Lại Muốn Nổi Điên Rồi. - Chương 462: Xin Chào, Tang Thi Vương (63)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:37
Cùng với một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như vậy, một ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Nam Nhiễm tỉnh lại.
Cô phát hiện tai mình đã nghe lại được.
Ngay sau đó, Thống Tử lên tiếng:
【 Ký chủ, ngài nhớ uống thuốc nhé, không uống là cơ thể sẽ đau đấy ạ. 】
Vừa dứt lời, Nam Nhiễm nhìn về phía quả cầu đen nhỏ.
Rồi cô xòe tay ra.
Quả cầu đen nhỏ vo ve bay một vòng trong lòng bàn tay cô.
Lạch cạch, lạch cạch, nó rơi xuống tay cô từng chút một.
Nhưng chẳng có gì cả.
Nam Nhiễm tóm lấy quả cầu đen, thô bạo lắc lắc.
Quả cầu đen nhỏ rung lên vù vù để phản kháng.
Tiếc là, phản kháng không có hiệu quả.
Nam Nhiễm nhìn chằm chằm quả cầu đen:
"Đậu Phộng, thuốc đâu?"
Quả cầu đen nhỏ rụt lại một chút.
Chủ nhân rất ít khi gọi nó là Đậu Phộng.
Bình thường luôn gọi là quả cầu đen nhỏ.
Mỗi lần gọi nó là Đậu Phộng, hoặc là chủ nhân đang uy h.i.ế.p nó, hoặc là chủ nhân đang rất chán.
Còn bây giờ... ừm, chủ nhân đang tức giận.
Nó vèo một cái liền bay khỏi lòng bàn tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm giật giật mí mắt, mở cửa xe, xuống xe đuổi theo.
Cô phát hiện nó đang bay vòng vòng trên một mảnh đất.
Cô đi tới, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy những viên thuốc trên mặt đất đã bị nghiền nát, trộn lẫn với đất cát.
Nam Nhiễm nhìn nó với vẻ âm u:
"Ngươi đừng nói với ta là thuốc của ta đều bị ngươi làm văng hết ra ngoài rồi nhé."
Quả cầu đen nhỏ xoay vòng trong lòng bàn tay cô.
Cạch.
Một viên thuốc màu trắng rơi vào tay Nam Nhiễm.
Ồ, vẫn còn một viên.
Quả cầu đen nhỏ phát hiện mình thế mà còn giữ lại được một viên, cũng rất phấn khích.
Nó vo ve, vui vẻ bay vòng quanh cô.
Nam Nhiễm giơ tay tóm lấy quả cầu đen rồi ném nó đi.
Tiếp đó, cô nuốt viên thuốc vào bụng.
Lúc này, sức mạnh nguyền rủa trong cơ thể vừa mới không kiềm chế được, đã có dấu hiệu đau đớn.
Nhưng sau khi cô nuốt viên thuốc, cơn đau nhanh chóng biến mất.
Cô đứng đó đợi một lát.
Dường như, chẳng có gì khác so với mọi khi.
Tai vẫn nghe, mắt vẫn thấy, vẫn có thể ngửi được từng làn hương thơm, cũng có thể dùng xúc giác để cảm nhận hình dạng vật thể.
Thấy không có gì bất thường, cô lười biếng quay lại xe ngủ tiếp.
Bọn họ đã ở rất gần căn cứ B.
Vì vậy, về cơ bản, sáng sớm tỉnh dậy là đoàn xe liền xuất phát.
Trên đường đi không gặp phải con tang thi nào nữa.
Mà Kim Cao, người đã biến mất cả đêm, khi trời vừa hửng sáng ngày hôm sau lại một lần nữa ngồi lên chiếc xe jeep.
Kim Cao, Chúc Băng, Hoắc Tư ba người vẫn có thể im lặng cùng tồn tại trong không gian chật hẹp này một cách hòa bình.
Phải biết rằng, đêm qua ba người họ đã đánh nhau một trận kịch liệt, suýt chút nữa là cả ba cùng c.h.ế.t trong rừng.
So với sự bình tĩnh của Chúc Băng và Hoắc Tư, Đường Minh, người biết rõ toàn bộ sự việc, lại mang vẻ mặt đầy cảnh giác.
Sợ rằng Kim Cao sẽ làm ra chuyện gì bất lợi.
Cũng may cho đến khi tới căn cứ B, Kim Cao không hề có bất kỳ hành động nguy hiểm nào.
Kim Cao và Túc Bạch, cứ như vậy ung dung thông qua kiểm tra, tiến vào căn cứ B.
Đến nơi, họ cũng chia tay với những người trên xe.
Chúc Băng đưa Nam Nhiễm và Túc Bạch đi.
Cô phải sắp xếp chỗ ở cho Nam Nhiễm xong, còn phải đi tìm thủ lĩnh căn cứ.
Có một vài thứ cần giao cho thủ lĩnh.
Còn Kim Cao thì đi theo Hoắc Tư.
Hoắc Tư cười nói:
"Tôi nghĩ, chúng ta cần nói chuyện tử tế."
Dường như trận chiến đêm qua chỉ là một giấc mơ, họ vẫn là những người bạn đồng hành cùng một chuyến đi.
Kim Cao hừ lạnh một tiếng, đi theo Hoắc Tư.
Chỗ ở của Chúc Băng là một tòa nhà hai tầng.
Bên trong bài trí rất đơn giản.
Khoảng một giờ sau, Đường Minh đến.
Trong tay anh ta xách một hộp cơm rất lớn.
Từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ hộp cơm.