Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 38
Cập nhật lúc: 02/12/2025 02:05
“Cảm ơn chị.” Thẩm Nghiên lúc này mới ngẩng đầu. Khi nhìn thấy dung mạo của bà chủ quán, dù bản thân cô cũng ưa nhìn nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc. Bà chủ quán đứng bên cạnh không biết dùng nước hoa gì, mùi hương thanh khiết xộc vào mũi. Mái tóc dài buộc tùy ý, hơi rối, trông rõ ràng tuổi không lớn nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ c.h.ế.t người.
Giây tiếp theo Thẩm Nghiên nhìn sang Dương Khâm đang ngồi đối diện. Hắn dường như chỉ tùy ý liếc qua người mới đến rồi lại dời ánh mắt đi. Rõ ràng hắn không nhìn cô ấy nữa, nhưng bằng trực giác phụ nữ, Thẩm Nghiên có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tích tắc của người đàn ông đối diện. Khác hẳn vẻ lơ đãng lúc trước, bàn tay hắn cầm cái cốc dường như cũng trở nên mất tự nhiên hơn vài phần.
Thẩm Nghiên đã hiểu. Cô ngoái lại nhìn theo bóng dáng lả lướt rời đi của bà chủ quán với ánh mắt phức tạp.
“Thực ra nếu anh không muốn xem mắt thì có thể từ chối.” Không cần thiết phải lấy cô ra để chọc tức người khác.
Dương Khâm cuối cùng cũng khôi phục tinh thần. Hắn là người tâm tư sắc bén, nhàn nhạt nói: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Hắn không có ý định dùng chuyện xem mắt để kích thích ai, cũng không cảm thấy chuyện này có thể kích thích được Ôn Cừ Hoa. Cô căn bản chẳng thèm để ý.
“Xin lỗi, chưa kịp từ chối nên làm lỡ thời gian của cô,” hắn nói thẳng suy nghĩ của mình.
Thực ra Thẩm Nghiên có chút hụt hẫng. Cô xinh đẹp, công việc tốt, ngày thường toàn được người ta theo đuổi. Lần đầu tiên chủ động, kết quả đối phương lại chẳng có chút tâm tư nào với mình, còn nói toạc ra là ngay cả ý định tìm hiểu cũng không có.
Tuy nhiên cô cũng là người kiêu ngạo, đứng dậy nói: “Không sao, vô duyên vô phận thôi.”
Cô vừa định đi thì đột nhiên quay lại, nhìn sắc mặt uể oải của Dương Khâm, cố ý nói: “Lần sau có cuộc xem mắt nào không từ chối được thì đừng hẹn ở đây. Hai người vừa nhìn đã biết không hợp nhau.”
Châm chọc xong Thẩm Nghiên mới cảm thấy thoải mái hơn chút, quay đầu đi thẳng. Về đến nhà, vợ chồng chú Trương vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Thẩm Nghiên nói thẳng: “Anh ta có người trong lòng rồi.”
“Hả?” Sao chưa nghe nói bao giờ nhỉ.
Thẩm Nghiên không muốn nói nhiều. Xem mắt thất bại đương nhiên cô có chút ấm ức. Hơn nữa cô không ngốc, từ trên mặt bà chủ quán kia cô không nhìn thấy sự thù địch, chỉ thấy sự tò mò.
Cô lại không khỏi nhìn cô ruột mình: “Cô à, tự nhiên cô gọi nước đường cho cháu làm gì?” Bà chủ quán xinh đẹp kia vừa bước tới, cô liền biến thành phông nền ngay.
Thím Trương ngẩn ra, bà đâu có nghĩ đến tầng ý nghĩa này. Bà chỉ nghĩ trời nóng nên mời cháu gái nếm thử món chè miền Nam thôi. Bà rất nhanh phản ứng lại, có chút không dám tin: “Ý cháu là... Dương Khâm và cô chủ Ôn á?”
Không thể nào!
Chú Trương càng khẳng định: “Người ta là cô chủ Ôn sớm muộn gì cũng về Cảng Thành, hai người họ tuyệt đối không có khả năng.”
Nhìn thế nào cũng không xứng đôi.
Thẩm Nghiên trầm ngâm, vậy tức là Dương Khâm tương tư đơn phương. Nếu là như vậy thì cô cũng không phải hoàn toàn hết cơ hội. Nếu có thể chinh phục được người đàn ông kia, cướp lấy trái tim hắn, thực ra cũng rất có cảm giác thành tựu đấy chứ.
Bên này Dương Khâm thanh toán xong liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, hắn nhìn thấy rổ anh đào và phong bì thím Lục đặt trên bàn còn chưa kịp đưa sang. Do dự một lát, Dương Khâm xách cái rổ lên.
Tiệm chè thoang thoảng mùi trái cây thanh mát. Ở cửa sổ bên phải sát tường có đặt một chiếc ghế nằm, cô đang dựa vào đó nghịch chuỗi vòng tay, chuỗi mã não đỏ đeo trên cổ tay trắng ngần đẹp vô cùng. Là món trang sức mợ cô tặng trong chuyến đi Thủ đô lần này, cô rất thích.
Cảm nhận được hơi người, cô ngước mắt lên, ngẩn ra: “Sao anh lại qua đây?”
Hắn đặt cái rổ lên chiếc bàn nhỏ cạnh cô, giọng bình thản: “Tiểu Tín nhờ tôi mang qua cho cô, anh đào đỏ nhà cậu ấy tự trồng.”
Ôn Cừ Hoa nhoài người nhìn thoáng qua, những quả anh đào đỏ mọng long lanh y hệt chuỗi mã não trên tay cô, màu sắc lôi cuốn, vừa nhìn đã thấy ngon miệng. Mắt cô hơi sáng lên, chợt lại thấy cái phong bì gài trên rổ, trông rất quen mắt.
