Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 41
Cập nhật lúc: 02/12/2025 03:00
Cô thoải mái ngắm nhìn cây cối dọc đường. Lang Thành tuy lạc hậu nhưng cảnh sắc thiên nhiên vẫn còn khá, không có những tòa nhà cao tầng chọc trời của đời sau, chỉ có nét mộc mạc độc đáo của thập niên 80. Đi ngang qua còn có thể nghe thấy tiếng đọc bài trong trường học, cùng với những tấm băng rôn đỏ in dòng chữ “Cải cách mở cửa đón gió xuân” dán trên tường, tuy đã phai màu vì nắng mưa nhưng lại là chứng nhân cho sự phát triển thần tốc của đất nước.
“Chị Ôn ơi, đến nơi rồi.” Ôn Cừ Hoa không cho Mạn Mạn gọi là bà chủ, Mạn Mạn liền gọi cô là chị Ôn, thực ra Ôn Cừ Hoa cũng chỉ hơn cô bé ba tuổi.
Đến nơi, Ôn Cừ Hoa vừa lúc nhìn thấy tấm biển hiệu của nhà ga cũ bị máy xúc ủi sập xuống ầm ầm.
Lang Thành muốn đập đi xây lại nhà ga, kinh tế phát triển không thể tách rời vận tải, trọng tâm hiện tại của Lang Thành là làm đường, xây bến xe mới. Ôn Cừ Hoa nhìn thấy một người đàn ông nhảy xuống từ trên máy xúc một cách lưu loát, tiện tay kéo chiếc khăn mặt trên cổ lau mồ hôi. Cô khựng lại, dời ánh mắt đi trước khi hắn nhìn sang.
Trong lòng thầm nghĩ, gã đàn ông này sao cái gì cũng biết làm thế, còn biết lái cả máy xúc.
Dương Thiên đang chỉ huy xe rác dọn dẹp. Biển hiệu đã dỡ, nhà ga từ hôm nay ngừng hoạt động, khu vực này phải quây lại. Điều làm cậu vui nhất là trên rào chắn có thể sơn tên đội thi công của bọn họ. Sau này bọn họ cũng là đội thi công chính quy có biển hiệu đàng hoàng, biết đâu sau này còn mở được công ty.
Dương Thiên cùng anh em hừng hực khí thế làm việc. Cán bộ quản lý công trường đi tới cười nói: “Trời nóng quá, mọi người lát nữa nghỉ tay uống chút chè đậu xanh giải nhiệt nhé.”
Dương Thiên cũng nhìn thấy Ôn Cừ Hoa và Mạn Mạn ở đằng xa, cậu nháy mắt với Dương Khâm: “Anh, em còn bảo là mua sỉ kem que là được, ai ngờ lão Vương lại thời thượng thế, đi đặt hẳn chè, chắc là anh đề cử chứ gì.”
Dương Khâm đẩy đầu cậu ta ra: “Tránh xa chút.” Trời nóng thế này, cậu ta sán lại toàn mùi mồ hôi.
Dương Thiên cười hì hì, một chút cũng không để ý. Dù sao cậu thấy mấy ngày nay tâm trạng anh Dương lúc thì khá tốt, lúc lại nắng mưa thất thường, đoán chừng đều liên quan đến cô chủ Ôn. Việc làm ăn không có vấn đề gì, vậy thì chỉ có thể là chuyện tình cảm thôi.
Lão Vương bảo Mạn Mạn dừng xe dưới bóng cây. Mạn Mạn lấy ra những chiếc ly thủy tinh in hoa, đây đều là ly tiệm đồ nướng dùng cho khách, được Ôn Cừ Hoa mượn tạm, lát về rửa sạch sẽ trả lại cho thím Lục. Công nhân nghe có chè đậu xanh đá đều vội vàng chạy tới. Mạn Mạn mở thùng giữ nhiệt, múc từng ly cho họ, Ôn Cừ Hoa đứng bên cạnh phụ giúp.
Đột nhiên nhìn thấy đại mỹ nhân rực rỡ như vậy xuất hiện ở công trường, không ít người lén lút nhìn trộm. Dương Khâm rửa sạch tay, đi tới giành lấy việc trong tay Ôn Cừ Hoa. Động tác hắn nhanh nhẹn, dứt khoát, hơn hẳn kiểu chậm rì rì của cô.
Ôn Cừ Hoa bị hắn đẩy ra phía sau bóng râm. Cô nhướng mày, khoanh tay trước n.g.ự.c đứng nhìn. Hai thùng lớn rất nhanh đã thấy đáy. Dương Thiên xin thêm một ly, cười tít mắt nói: “Chè đậu xanh đá đúng là đã khát thật.”
Ôn Cừ Hoa dùng đường phèn lâu năm, độ ngọt vừa phải, không ngấy, lượng đá vừa đủ, uống một ly vào thấy sảng khoái cả người, đúng là hơn hẳn ăn mấy que kem dính nhớp. Lão Vương còn nói với Ôn Cừ Hoa lần sau sẽ tiếp tục đặt hàng chỗ các cô, cô cười đáp lại một cách chuyên nghiệp.
Lão Vương còn định nói thêm vài câu với cô, Ôn Cừ Hoa liền giả vờ qua giúp Mạn Mạn dọn dẹp để tránh đi. Dương Khâm là người cuối cùng uống chè. Hắn đứng trước xe, thấy cô cố ý tránh lão Vương bắt chuyện, hắn cúi đầu, khóe môi thoáng cong lên một nụ cười như có như không.
Đúng là hắn đã giả vờ vô tình đề cử với lão Vương. Hắn muốn gặp cô, không có cớ thì chỉ có thể tự tạo cơ hội.
Sau ngày hôm đó, Dương Khâm đã nghĩ thông suốt. Bảo hắn thu liễm tình cảm thì hắn miễn cưỡng làm được, có thể ẩn nhẫn khắc chế để không dọa cô, nhưng bảo hắn đừng nhớ đến cô thì rất khó. Làm việc quần quật cả ngày, tối về vẫn còn sức để nhớ cô cả đêm.
