Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 65
Cập nhật lúc: 02/12/2025 03:03
“Anh nghỉ ngơi sớm nhé, em về trước đây.” Nàng xoay người, xe nhà họ Thịnh chạy đến đón, nàng rời đi không chút lưu luyến.
Lương Hành nhìn theo chiếc xe đi xa, ánh mắt hơi tối lại.
Nhưng Thịnh Nhữ Trân muốn nghỉ ngơi ở Thủ đô vài ngày, Ôn Cừ Hoa không thể từ chối nhiệm vụ đưa Lương Hành đi tham quan Thủ đô.
Buổi tối nàng còn cố ý làm nũng với Thịnh Nhữ Trân: “Mẹ ơi, hiện tại con chưa có ý định bàn chuyện cưới xin đâu.”
“Ồ? Hoa Hoa trưởng thành rồi à?” Còn nhận ra được đây là xem mắt trá hình.
Ôn Cừ Hoa ôm vai mẹ, đầu dựa vào: “Rõ ràng thế còn gì ạ.”
Người cũng đã đến tận Thủ đô rồi!
Thịnh Nhữ Trân vỗ vỗ tay con gái, lý trí tỉnh táo: “Cũng chưa đến mức bàn chuyện cưới xin đâu. Lương Hành là con trai độc nhất của chú Lương con, gia thế bối cảnh trong sạch đơn giản, cá nhân nó cũng ưu tú, mẹ và ba con quả thực thấy cũng không tồi. Lần này cũng là nó tự đề nghị muốn đi cùng, mẹ không tiện bác bỏ mặt mũi nhà họ Lương.”
“Con cứ coi như tiếp đãi một người bạn thôi, còn chuyện khác để hai năm nữa hãy nói, cũng không vội.” Trong lòng Thịnh Nhữ Trân cũng hiểu rõ, lão Ôn đang trong thời kỳ thăng chức, con gái quả thực không cần thiết phải định đoạt sớm như vậy.
Lương Hành có tốt đến đâu thì cũng phải con gái thích mới được.
“Vâng, mẹ là tốt nhất,” Ôn Cừ Hoa lại dụi vào người Thịnh Nhữ Trân làm nũng. Cảm giác tìm lại được những gì đã mất này khiến nàng vô cùng trân trọng.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh một năm sau mẹ sầu muộn bạc cả tóc, tiều tụy u uất, nàng liền khó chịu vô cùng.
“Thật sự không về Cảng Thành cùng mẹ sao?”
“Không về đâu ạ, một năm này con có việc riêng muốn làm.”
Thịnh Nhữ Trân không hỏi kỹ. Con gái đã trưởng thành, có suy nghĩ riêng là chuyện tốt, quan niệm giáo d.ụ.c của gia đình họ không cứng nhắc. Tuy nhiên bà vẫn dặn dò một câu: “Không về cũng được, nhưng sang năm nhất định phải quay lại hoàn thành việc học. Còn nữa, đừng yêu đương sớm quá nhé.”
Tuổi này dễ rung động, nhưng Thịnh Nhữ Trân xuất phát từ tấm lòng người mẹ lo lắng, dặn dò thêm một câu.
Dù sao con gái không giống con trai, dễ bị tổn thương.
Ôn Cừ Hoa ngoan ngoãn vâng lời. So với vẻ ngoài trưởng thành xinh đẹp, trong xương tủy nàng vẫn là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời cha mẹ.
Ngày hôm sau, Ôn Cừ Hoa cùng Lương Hành leo Vạn Lý Trường Thành xong, đến Khách sạn Quốc tế dùng bữa. Vốn dĩ mọi chuyện suôn sẻ, không ngờ thế giới rộng lớn như vậy mà lại khéo gặp Dương Khâm ở đây.
Dương Khâm không đi một mình, hắn đang nói chuyện với người đi cùng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một đôi trai tài gái sắc bước vào cửa nhà hàng.
Ánh mắt hắn đanh lại, sắc bén như dao.
Tầm mắt này quá mức áp lực, Ôn Cừ Hoa nhìn sang, sững sờ trong giây lát.
Dương Khâm đã thay một bộ âu phục, tóc cũng cắt ngắn hơn, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng sắc sảo của hắn.
Ngoài nhìn nàng, hắn còn nhìn người đàn ông bên cạnh nàng.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra người này từng xuất hiện trong nhà tù, trước mặt hắn, nói cho hắn biết bốn chữ "tự mình hiểu lấy".
Lương Hành cũng theo ánh mắt Ôn Cừ Hoa nhìn sang, chạm mắt với hắn, chợt nở một nụ cười kín đáo.
Tựa như chế giễu, lại tựa như châm chọc.
Hai người đàn ông cứ thế giao nhau ánh mắt, một người ôn hòa lãnh đạm, một người thâm trầm đen tối.
Ôn Cừ Hoa cảm thấy da đầu tê dại.
“Lương Hành, đừng nhìn nữa, đi thôi.”
Nàng không muốn tiếp tục ở trong bầu không khí kỳ quặc này. Lương Hành "ừ" một tiếng, thu hồi ánh mắt, rất ga lăng che chắn bên người nàng đi vào dùng bữa.
Bên phía Dương Khâm cũng thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, tiếp tục trò chuyện với vị khách quý mà hắn vất vả lắm mới mời được.
Khi Ôn Cừ Hoa và Lương Hành rời đi, không gặp lại người nọ nữa, trong lòng nàng chợt thở phào nhẹ nhõm, không chịu nổi ánh mắt Dương Khâm nhìn nàng lúc nãy.
Hơn nữa nàng cũng không hiểu, bản thân đang chột dạ cái gì.
Sau phẫu thuật bà ngoại hồi phục khá tốt. Ngày hôm sau Thịnh Nhữ Trân và Lương Hành về Cảng Thành, Ôn Cừ Hoa đích thân đi tiễn.
Lương Hành tranh thủ lúc rảnh, nói nhỏ với nàng: “Em có thể tạm thời không suy nghĩ đến anh, nhưng người đàn ông kia, hắn không hợp với em đâu.”
