Đánh Cắp Trái Tim - Chương 43: Anh Không Muốn Theo Đuổi Vấn Đề Này Thêm Nữa - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 04:26
- Mẹ, con xin lỗi, đừng bỏ con...
Tống Cảnh Hạo sững sờ. Anh nhìn xuống đôi tay cô đang nắm chặt cổ áo mình, rồi ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô. Cô trông như đang đau đớn, như thể đang gặp ác mộng.
- Lâm Hân Nghiên? – Tống Cảnh Hạo nhíu mày.
Lâm Hân Nghiên không nghe thấy anh nói gì. Cô trông như đang bị mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng nào đó. Cô trông có vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh. Tay cô buông Tống Cảnh Hạo ra, và cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Tống Cảnh Hạo từ từ đứng dậy, nhìn cô hai giây rồi rời khỏi phòng.
Bạch Trúc Vi ngồi trên ghế sofa, hai tay nắm chặt lấy tách trà. Chỉ cần Tống Cảnh Hạo ở lại thêm một giây nữa cũng là một cực hình đối với cô.
Chẳng phải người phụ nữ này phải ở bệnh viện chăm sóc mẹ cô ta sao?
Sao cô ta lại có thời gian quay lại?
Bạch Trúc Vi đã phát hiện ra Quan Tĩnh đang điều tra Lâm Hân Nghiên từ trước. Vì vậy, khi Quan Tĩnh cử người đến nước A để kiểm tra tình hình của cô, người của Bạch Trúc Vi đã đến sớm hơn và g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ đã giới thiệu Lâm Hân Nghiên cho công việc đêm hôm đó. Chúng cố gắng làm cho sự việc trông giống như một vụ tai nạn, người phụ nữ này ngã từ tầng cao xuống đất tử vong.
Và đó là lý do tại sao Quan Tĩnh không tìm ra được phần quan trọng của sự việc đêm đó.
Cô đã tốn rất nhiều công sức, sợ Tống Cảnh Hạo sẽ dành quá nhiều thời gian cho Lâm Hân Nghiên. Cô đã hối lộ hàng xóm ở khu vực Trang Tử Cẩn để ép bà vào viện, để Lâm Hân Nghiên không có thời gian ở bên Tống Cảnh Hạo.
Điều cô không ngờ đến là người phụ nữ này không ở lại bệnh viện!
Hơn nữa, cô ta còn được Tống Cảnh Hạo bế trên tay.
Càng nghĩ về chuyện này, Bạch Trúc Vi càng muốn suy sụp.
Và cô không nhận ra rằng tất cả những suy nghĩ của mình đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Khi Tống Cảnh Hạo bước ra khỏi phòng, anh thấy nét mặt Bạch Trúc Vi trước khi cô kịp kiểm soát. Anh lặng lẽ bước tới.
Bạch Trúc Vi đứng dậy; giọng điệu dò hỏi của cô gần như bật ra trước khi lý trí kịp chiếm lấy.
- Cô Lâm bị bệnh à?
Tống Cảnh Hạo không trả lời ngay. Thay vào đó, anh ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân dài, rồi ngước nhìn Bạch Trúc Vi với ánh mắt mơ hồ.
Bạch Trúc Vi hụt hẫng. Cô sợ cái tên Tống Cảnh Hạo này. Cô thận trọng nói.
- Hạo...
- Ừm. Sao vậy? - Anh mỉm cười nhẹ.
Hình như không có chuyện gì xảy ra, Bạch Trúc Vi cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cẩn thận ngồi xuống cạnh anh, và anh cũng không từ chối.
Nỗi lo lắng của cô vơi đi phần nào.
- Đây là hợp đồng mua đất ở Vịnh Nông. - Quan Tĩnh đưa tập hồ sơ cho Tống Cảnh Hạo.
Sở dĩ Bạch Trúc Vi theo Quản Tĩnh đến đây là vì cô nghe anh nói Tống Cảnh Hạo muốn hợp đồng mua mảnh đất này.
Mảnh đất này nằm ở Vịnh Nông, xung quanh có núi non sông nước. Đây là một địa điểm du lịch lý tưởng, nên có rất nhiều người muốn mua.
Chỉ có điều hai năm trước, khi mảnh đất này được đấu giá, Tập đoàn Vạn Việt đã giành được quyền sở hữu. Mặc dù họ có quyền khai thác, nhưng họ không hứng thú nên đã đem ra đấu giá.
Giờ đây, khi Tống Cảnh Hạo đột nhiên muốn hợp đồng mua bán mảnh đất này, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Suy cho cùng, khi Lâm Quốc An đến công ty xin mua mảnh đất, Tống Cảnh Hạo thậm chí còn không thèm gặp mặt người đàn ông đó.
Lâm Hân Nghiên là con gái của Lâm Quốc An. Cô sợ Tống Cảnh Hạo sẽ vì Lâm Hân Nghiên mà nhường mảnh đất này cho nhà họ Lâm.
Điều cô quan tâm không phải là mảnh đất, mà là cách Tống Cảnh Hạo đối xử với Lâm Hân Nghiên!
- Mảnh đất này chẳng phải là muốn đấu giá sao? - Bạch Trúc Vi hỏi như không biết gì.
Tuy cô hỏi một cách tùy tiện, nhưng Tống Cảnh Hạo là ai mà lại không nhận ra kiểu hỏi han này chứ?
Tuy anh không nói gì, nhưng vẫn đưa tay nắm lấy vai cô.
- Trúc Vi, em thay đổi từ khi nào?
Bạch Trúc Vi sững người. Ý anh là gì?
- Khi nào... khi nào em thay đổi? - Bạch Trúc Vi không hiểu.
Tống Cảnh Hạo nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn anh.
- Hồi đó em chưa bao giờ hỏi những câu hỏi như thế này.