Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 113

Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:19

----

đoán chừng nó hẳn là sẽ không bay đi, rơi xuống dưới nói không chừng sẽ chết.

Cô mở cửa sổ, nhẹ nhàng gọi để nó bay vào nhà cho cô giúp xử lý vết thương.

Cố gắng rất lâu nhưng không có tác dụng nên cô bỏ thêm thức ăn, đến đêm cô cũng đi xem vài lần.

Chim bồ câu đang ngủ bên ngoài.

chụp mấy tấm ảnh gửi đến nhóm quản lý, nghĩ có thể là của hàng xóm nào đó.

Không ai nhận, nhưng một người hàng xóm hơi hiểu biết nói với cô rằng đó có thể là một con bồ câu đưa thư.

không hiểu bồ câu đưa thư là gì, chỉ biết là con bồ câu này bị thương, rất đáng thương. Qua một đêm, tinh thần bồ câu tốt hơn không ít, nhưng vẫn không thể bay.

Nửa giờ trước, vừa xem phát sóng trực tiếp vừa chờ kết nối. Cô muốn Lương Cẩm Tú nói với bồ câu hãy ở với cô, cô tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nó, chỉ muốn băng bó vết thương cho nó, chờ vết thương lành lại, nhất định sẽ thả nó đi.

Tai nạn xảy ra và một con chim lớn như đại bàng già không biết từ đâu bay đến.

nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

"Bồ câu đau ra sức giãy dụa, tôi muốn hỗ trợ nó nhưng giúp không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn."

Lông vũ bay loạn khắp bầu trời, chim bồ câu bị thương hầu như không có sức mạnh phản kháng, cô la hét, nhưng chim ưng đỏ không hề sợ hãi.

Cô vốn tưởng rằng bồ câu cứ như vậy bị bắt đi. Nào biết kỳ tích đã xảy ra, bồ câu tránh thoát được, thất tha thất thểu bay đến khe hở bên ngoài máy điều hòa.

nói ra tự mình cần trợ giúp: "Chủ thớt, xin cô đấy, tôi lớn tuổi rồi tôi mặc kệ chuỗi thức ăn gì đó. Tôi không thể trơ mắt nhìn nó bị ăn. Con chim ưng đỏ kia vẫn đang chờ, tôi muốn cô nói với bồ câu nó hãy theo tôi về nhà.”

[Chỉ là một con bồ câu mà thôi, không có nó chim cắt đỏ hẳn là sẽ không c.h.ế.t đói đi.]

[Chim cắt đỏ ăn chuột già, trong tiểu khu rất nhiều chuột già, nó sẽ không đói bụng.]

[Tôi ghét c.h.ế.t chim cắt đỏ, từ nhỏ tôi nuôi một con vẹt Huyền Phong, lần thứ nhất thả bay, vừa bay đến không trung liền bị bắt đi.]

[Chủ thớt có thể không biết nhiều về chim bồ câu đưa thư. Không giống như chim bồ câu thông thường, phải tốn rất nhiều công sức để nuôi một con, và nếu tôi đoán không sai sẽ có mã hóa trên chân chim bồ câu cũng như thông tin liên lạc của chủ sở hữu.]

Lương Cẩm Tú gật gật đầu: "Cô tới gần một chút.”

Đúng là không thể can thiệp vào quy luật của động vật, nhưng can thiệp một lần cũng không sao.

đã chuẩn bị trước: cô lấy ra một cây gậy trúc thật dài, đầu cây gậy trúc buộc một cái túi thật to.

Máy điều hòa bên ngoài chỗ bồ câu đưa thư cách cửa sổ không xa, vừa mới thử, có thể với tới, nhưng mặc cho cô dịu dàng khuyên bảo như thế nào bồ câu đưa thư cũng sợ hãi không chịu chui vào trong túi.

Điện thoại di động mở loa đến tối đa.

Lương Cẩm Tú dịu dàng nói: "Người cho em ăn thức ăn và nước uống này rất lương thiện, cô ấy không có ác ý với em đâu. Bây giờ chim cắt đỏ vẫn chờ em chịu không nổi mà rơi xuống, nếu em muốn sống thì nhảy vào trong túi, đợi đến khi vết thương lành, cô ấy sẽ thả ngươi đi."

Trong video không rõ ràng lắm, bồ câu đưa thư đang hấp hối, lông vũ hoa mỹ trên người bị chim cắt rất nhiều lộ ra m.á.u thịt màu hồng phấn.

Nghe thấy giọng nói đó, nó mở to mắt kinh ngạc: "Ai đang nói vậy?"

Thanh âm trầm thấp khàn khàn.

Lương Cẩm Tú còn giải thích: "Tôi là thần tiên trên trời, hiểu thú ngữ, cố ý tới cứu em.”

Chim bồ câu không còn lựa chọn khác.

Đây là con chim cắt đỏ thứ tư mà nó gặp trong suốt chặng đường dài, lần này, cánh của nó bị gãy, chạy không thoát.

Giọng run rẩy: "Em bé ngoan, mau vào đây, tôi lấy danh nghĩa người mẹ đã mất của mình ra thề, tuyệt đối sẽ không làm hại em.”

Hơn mười giây sau, cây gậy trúc nhẹ nhàng lay động, bồ câu đưa thư chui vào túi.

Trong phòng phát sóng trực tiếp một mảnh hoan hô kích động.

Có lẽ bồ câu đã dùng hết một tia khí lực cuối cùng, chờ cẩn thận từng li từng tí thu hồi gậy trúc, phát hiện bồ câu đưa thư hai mắt nhắm chặt.

Có lẽ cảm nhận được sự gần gũi của con người, nó miễn cưỡng mở mắt nâng móng vuốt gầy gò lên: "Cô cô cô.”

"Cảm ơn."

Trên móng vuốt có một cái vòng kim loại, phía trên là dãy số, cùng với một số điện thoại di động.

lập tức gọi điện thoại.

Cô cũng không biết có thể cứu sống nó hay không, muốn nhanh chóng thông báo cho chủ nhân.

Số điện thoại di động là của thành phố.

Rất nhanh kết nối.

Đó là một người đàn ông, khi kích động nói xong tình huống, giọng điệu người đàn ông bình thản: "Vậy thì cám ơn cô, tôi không cần nó, cô muốn làm gì thì làm, để nuôi hay là hầm canh gì đó đều được.”

Bởi vì mở loa ngoài nên bồ câu đưa thư nghe được.

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, nó miễn cưỡng giãy dụa đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại: "Anh ta, anh ta đang nói gì, anh ta muốn tới đón tôi sao?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.