Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 141
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:21
----
Bà lão tức giận lâu sạch nước mắt, lườm con trai, vừa quay đầu đã thay đổi sắc mặt hiền lành, bà nhẹ nhàng vuốt ve đầu sói cái, nhẹ nhàng nói, "Bởi vì, mẹ từng nuôi nó."
Bà lão không hoàn toàn lừa dối mọi người.
Hơn mười năm trước, bà phát hiện trong lùm cây trên núi có một con ch.ó con đang kêu khóc rất đáng thương. Bà mang về nhà nuôi hơn một tháng mới phát hiện đó không phải chó mà là một con sói.
Tuy bà không nỡ, nhưng bà sinh ở vùng núi, mấy năm trước cũng tận mắt nhìn thấy sói ăn thịt trẻ con, nếu hàng xóm biết chắc chắn họ sẽ sợ hãi.
Vậy là bà thả con sói con trở lại nơi bà nhìn thấy nó lúc đầu.
Sói con nức nở không ngừng.
Vạn vật đều có linh, chắc nó đã coi bà là mẹ nó rồi.
Con sói con không hiểu vì sao mẹ không cần nó nữa. Nó đi theo bà một quãng đường rất xa, bà đã đuổi nó hết lần này đến lần khác nhưng mãi nó mới chịu đi.
Con trai bà lão hơi bối rối: "Thì ra nó là Tiểu Hoàng?”
Anh ta rất ấn tượng.
Khi đó anh ta còn chưa về hưu, về nhà nhìn thấy một con ch.ó nhỏ màu vàng, con ch.ó này rất hung dữ, trừ mẹ anh ta ra thì không ai có thể chạm vào nó, lúc nào nó cũng nhe răng trợn mắt.
Anh ta rất bận rộn nên cũng không nghĩ nhiều, ở nông thôn nuôi chó là chuyện bình thường. Bây giờ nhớ ra mới phát hiện, chú chó Tiểu Hoàng không còn.
Ánh mắt bà lão dịu dàng: "Đúng vậy, không ngờ nó vẫn nhớ mẹ.”
Bà lão sắp quên nó rồi.
Cả đời trải qua nhiều chuyện như vậy, khi đến già chẳng nhớ được bao nhiêu.
Hôm ấy tự nhiên bà thèm bánh bao rau dại nên xách giỏ ra sau núi. Trong lúc hái rau bà luôn cảm thấy có gì đó nhìn bà chằm chằm, nhưng khi quay người lại thì lại không thấy gì cả.
Cho tới lúc bà đang định quay về thì một con sói bỗng nhiên chui ra từ trong lùm cây.
Không giống thanh niên bây giờ, bà biết sói trông như thế nào, bà sợ đến toàn thân lạnh buốt. Xong rồi, bà già rồi, chẳng lẽ sắp bị chôn trong bụng sói sao?
Trong mười dặm có tất cả tám thôn nhưng chưa ai c.h.ế.t theo cách như vậy.
Nếu bà còn trẻ thì còn có sức phản kháng, nhưng giờ già rồi, đi đường còn khó khăn huống chi đánh lại con sói.
Bà tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ thời khắc cổ họng bị cắn rách. Một lúc lâu sau, cổ chân bà bị thứ gì đó cọ xát.
Sói không ăn thịt bà, nhìn thấy bà mở mắt thì lăn một cái, bụng hướng lên trên, giống như con ch.ó sữa nhỏ chỉ cầu xin chủ nhân vuốt ve.
Ký ức xa xôi bỗng nhiên ùa về, ánh mắt cô dại ra nhìn từ trên xuống dưới: "Tiểu Hoàng?”
Nghe thấy tên mình, sói cái hiểu rằng bà đã nhận ra nó nên vui mừng nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng bà khóc nức nở như đứa con gái lấy chồng xa.
Bà lão cũng bật khóc như mưa.
Mọi người đều sửng sốt khi nghe câu chuyện.
Nhân viên Cục kiểm lâm cảm thấy nếu để cho chuyên gia nghiên cứu sói biết chuyện này chắc chắn sẽ rất kích động, dịu dàng nói.
"Bà lão, bà yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Lúc nào bà nhớ nó thì chúng tôi sẽ cho xe đến đón bà thăm nó.”
Cho dù nó ngoan ngoãn đến đâu thì cũng là sói. Sói có dã tính, nó nhận bà lão làm chủ nhân, nhưng thôn dân thì không.
Nó ăn thịt.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn cá nhân của người dân.
Bà lão cũng không hoàn toàn hồ đồ, cũng không hoàn toàn tỉnh táo, trí nhớ của bà quả thật hỗn loạn. Lúc thì khóc lóc lo lắng có người muốn lột da sói làm đệm giường, lúc thì lại không nỡ.
Vế trước đương nhiên là không thể vì bây giờ sói là động vật được quốc gia bảo vệ.
Vế sau thì con trai bà lão là hiểu rõ nhất.
Bà lão nhớ quá khứ không chịu rời quê hương, bà đã gần tám mươi, đã buông bỏ tất cả những gì lẽ ra nên buông bỏ, ai có thể ngờ rằng một mối bận tâm lại đột nhiên đến với bà.
Con trai của bà lão rưng rưng: "Thôi, để nó ở lại đi. Tôi về hưu rồi, từ giờ trở đi tôi không về thành phố mà sẽ ở lại đây. Tôi sẽ trông chừng nó mỗi ngày đảm bảo nó sẽ không làm hại mọi người, được không?"
Được rồi, anh ta lại đứng về phía của mẹ, lại có thêm một chướng ngại khó giải quyết.
Không khuyên được người thì mình khuyên sói.