Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 144
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:22
----
Mẹ nuôi già rồi, đi lại cũng khó khăn.
"Vì vậy, cảm ơn lòng tốt của cô, tôi sẽ không đi đâu cả."
Sau khi nói những điều này, con sói nhẹ nhàng nói, nó cảm thấy rằng những người này giống như những bà mẹ con người sẽ không làm tổn thương nó.
Đã đến lúc ba con sói con phải học cách săn mồi, và chúng cần g.i.ế.c chóc thực sự, chứ không phải ăn no.
Khóe mắt Lương Cẩm Tú nóng lên, có đôi khi những gì cô nghe được không chỉ là một câu chuyện xa xôi, cô có thể cảm nhận được chân thiện mỹ, nhìn thấy sự dũng cảm, học được cách trân trọng.
“Còn một điều nữa. "Ánh mắt sói cái đột nhiên trở nên buồn bã, nó nức nở nói," Mẹ nuôi sắp c.h.ế.t rồi.”
Nó ngửi thấy mùi kinh khủng ở trên người mẹ.
Càng ngày càng đậm mùi hơn.
Lương Cẩm Tú không phiên dịch những lời này, bà lão sắp tám mươi tuổi rồi, người đi là chuyện đột nhiên xảy ra.
Lương Cẩm Tú cố gắng không nhìn bà lão: "Nhưng, cô thật sự không thể ở lại đây.”
Cô tin rằng những người dân làng ở hiện trường cũng có thể tin rằng sói sẽ không làm hại ai, nhưng những người không biết sự việc thì sao? Còn những người có con nhỏ và người già ở nhà thì sao?
Giống như hổ sư tử trong vườn động vật sống trong lồng sắt không phải lo lắng gì. Nhưng chỉ cần ra khỏi lồng sắt chỉ cần đánh rắm chúng đã bị dọa vừa lăn vừa bò cho dù nhân viên chăn nuôi có bảo đảm không có việc gì.
Đó là bản năng không thể cưỡng lại nỗi sợ hãi.
Phía sau sói có tấm lòng của phía sau sói.
Người sợ sói, sói cũng sợ người.
Sau một hồi trầm ngâm dài dằng dặc, nó không kiên trì nữa, nhẹ giọng nói: "Có thể để cho con gái nhỏ của tôi ở lại không?"
Lương Cẩm Tú không phản ứng kịp: "Hẳn là có thể.”
Hầu như tất cả các sinh vật khi còn bé đều đáng yêu, ngay cả sói con cũng không ai sợ hãi. Về phần cá nhân không thể nuôi động vật hoang dã cũng không thành vấn đề, bà lão là tình huống đặc biệt, Cục Lâm nghiệp sẽ đối xử đặc biệt.
Sói cái nhẹ nhàng gật đầu, nó đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng như có cánh bay qua tường cao hơn một người.
Mọi người vây xem vô cùng thán phục.
"Mẹ ơi, hóa ra sói có thể nhảy cao như vậy ạ?"
“ Nếu nó muốn chạy thật, chúng ta muốn cũng không ngăn được.”
Bà lão đã quen rồi, giống như dặn dò trẻ con đi chơi: "Cẩn thận một chút không ngã, về nhà sớm đấy."
Hơn mười phút sau, con sói quay lại, miệng ngậm một con sói con mập mạp.
Trong núi không thiếu thỏ rừng gà rừng, còn được bà lão nuôi nấng, sữa của nó rất nhiều. Sói con mập mạp giống như quả cầu tròn trịa, bởi vì mẹ không sợ hãi, nó cũng không sợ hãi, đôi mắt nhỏ ngây thơ nhìn tới nhìn lui, tò mò quan sát mọi người.
“Chờ đến khi mẹ không thể nuôi nữa, xin cô đưa nó đến trạm bảo vệ động vật mà cô đã nói. " Sói cái đặt con sói con dưới chân bà lão, miệng đẩy cái m.ô.n.g nhỏ mập mạp của nó," Đây là bà nội mà mẹ nói với con, sau này, bà nội sẽ chăm sóc con, nhất định phải ngoan ngoãn nghe chưa.”
Con sói con còn chưa biết nói, rầm rì làm nũng: "Bà nội, bà nội.”
Bà lão không dời mắt được nữa, bị trí nhớ của mình làm rối loạn, cười tươi như một đóa hoa: "Tiểu Hoàng, tiểu Hoàng bảo bối, mau tới cho mẹ ôm một cái."
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất, bà đã quên mất Tiểu Hoàng thật, nhưng như vậy không cần đối mặt với chia lìa, không cần vướng bận, đoạn cuối cuộc đời, có một bé đáng yêu mập mạp ngày đêm làm bạn.
Đầu sói áp vào chân bà lão, nức nở như đứa trẻ sắp đi xa, rồi đứng dậy, nhìn Lương Cẩm Tú thật sâu, sau đó nhảy qua tường viện như một cơn gió.
Nó đón gió, đón núi lớn phía trước.
Nó còn có nhiệm vụ cuối cùng là báo thù cho người mình yêu, nuôi nấng hai con sói con lớn lên, dạy chúng săn mồi, dùng răng cắn đứt cổ họng kẻ thù.
Nếu như không may c.h.ế.t trận, con gái nhỏ là huyết mạch cuối cùng nó cùng người yêu lưu lại trên thế gian này.
Hy vọng nó không biết chuyện gì, không có thù hận, chỉ có bình an vui vẻ, khỏe mạnh lớn lên.