Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 163
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:23
----
Bà lão gật đầu thở dài:
"Suýt chút nữa tôi đã không nhận ra nó. Đã bao lâu rồi? Ngày xưa nó là một con mèo xinh đẹp biết bao. Bây giờ lại thành ra như thế này, nếu Lão Vương còn sống thì sẽ đau lòng lắm."
Lão Vương là chủ căn nhà này, một căn nhà phúc lợi trong đơn vị.
Ông ấy có một cậu con trai hồi nhỏ nổi tiếng đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, đáng tiếc là học không tốt, trốn học cả ngày để đi chơi với một đám trẻ đường phố.
Lão Vương đã đánh con trai rất nhiều vì điều này.
Vấn đề nảy sinh trong mối quan hệ giữa cha và con trai.
“Việc nhà mà hỏi nhiều cũng xấu hổ.”
Dì hàng xóm thở dài: "Khi lớn lên không tìm được bạn đời tốt, lại gặp phải một góa phụ có con, điều này khiến lão Vương cảm thấy đau lòng. Thật nhục nhã khi một thanh niên độc thân ở độ tuổi hai mươi lại đi tìm một góa phụ ở độ tuổi bốn mươi, và tôi không biết liệu có điều gì mờ ám trong việc đó hay không.”
“Con trai ông ấy nói rằng góa phụ biết cư xử, có kinh nghiệm sống, lại biết chăm sóc người khác. Hai cha con cãi vã và mối quan hệ giữa cha con bị cắt đứt.”
"Mi mi đến ngôi nhà này vào đúng lúc đó. Tôi nhớ là nó đã được mua với giá hai mươi nhân dân tệ. Từ nhỏ nó đã rất hiểu chuyện. Một người và một con mèo bầu bạn với nhau. Đến năm nay, tôi tính xem."
Bà hàng xóm đang đếm ngón tay.
Đã được mười năm rồi.
Trước đây, hầu hết mèo đều được gọi là Mi mi.
Ba năm trước, Lão Vương lâm bệnh hiểm nghèo, khi con trai biết chuyện liền về thăm nhưng Lão Vương đã đuổi cậu ta ra khỏi nhà, cậu ta vẫn ở với quả phụ, nghe nói hai người bọn họ không đăng ký kết hôn được nên họ đã sống với nhau như thế.
Nửa năm trước, một người bạn cũ chơi cờ với tôi nhận ra đã lâu rồi Lão Vương không xuống lầu, cảm nhận được điều gì đó liền gọi thợ khóa. Quả nhiên, Lão Vương đã mất rồi, hình như ông ấy mất trong lúc đang ngủ, rất nhẹ nhàng.
Mi mi nằm cạnh gối của ông ấy.
Bất chấp mối quan hệ của họ trong suốt cuộc đời, lão Vương chỉ có một cậu con trai.
Tang lễ rất đơn giản, con trai của lão Vương không khóc, từ đầu đến cuối không một giọt nước mắt rơi.
Khi người chủ đi rồi, Mi mi phải làm sao đây?
Là hàng xóm nhiều năm, tận mắt chứng kiến đám tang, dì hàng xóm cảm thấy có lỗi với Mimi, dường như biết chủ đã đi vắng, mấy ngày đó, nó nằm trên giường lão Vương, không chịu ăn uống gì cả.
Không có phản ứng gì khi có người chạm vào, nó tha bát cơm rồi lại buông ra trở về giường.
Nơi đó có mùi của chủ nhân.
"Tôi vốn là muốn nhận nuôi nó, trên đời này mèo khỏe mạnh hơn người."
Bà hàng xóm lau nước mắt: "Nhưng tôi không có ý kiến, con trai và con dâu của tôi đều kiêng kỵ, mèo vốn ác độc, mà lại là con mèo của một ông già vừa mới chết. Nếu tôi nuôi nó ở nhà, ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống đều nhìn thấy nó, nhìn vật nhớ người mà.”
“Tôi kể với con trai của lão Vương rằng cha cậu ta đã nuôi Mi mi từ khi còn nhỏ, ông ấy tự mình kiếm sống nhưng luôn mua thức ăn cho mèo loại tốt nhất cho Mi mi. Tôi hy vọng cậu ta có thể lấy nó về và chăm sóc nó thật tốt để ;ão Vương yên tâm ra đi, cậu ta đã đồng ý và đưa Mi mi đi trước mặt tôi.”
Tại thời điểm này, gần như rõ ràng sự thật là gì.
Phần còn lại tôi phải hỏi Mi mi.
Nghe thấy có người có thể nói chuyện với nó, con mèo già uể oải lập tức được tiếp thêm một ít sức sống.
“Cậu ta không hiếu thảo với chủ nhân, lại đối xử tệ bạc với tôi, luôn bắt nạt tôi, kéo lông, kéo tai tôi.”
"Tôi bị bắt ăn thức ăn thừa rất mặn. Bồn nước mấy ngày không có nước. Tôi không được phép ở trong nhà. Họ xây cho tôi một cái ổ ở bên ngoài.”
"Tôi chỉ tự mình chạy về nhà thôi."
Bà hàng xóm tuy rằng đã đoán được đáp án, nhưng vẫn là sửng sốt, lẩm bẩm: "Xa như vậy, làm sao con trở về được?"
Bà ấy biết khu dân cư nơi con trai lão Vương ở nằm ở đầu bên kia thành phố và phải đi mấy chuyến xe buýt.
Mi mi có chút xấu hổ: "Tôi chạy về."
Thực sự nó đã bị lạc mấy lần.