Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 248
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:30
----
Mấy con vật kia ở đây, cho dù vách ngăn có có bằng một người nhà cao tầng cũng không cản được, lúc trưa, ông nhìn thấy có bọn chúng kéo bè lại với nhau, đi tới ngọn núi.
Lương Cẩm Tú gật đầu, hôm nay cô đã trao đổi với lãnh đạo rằng mấy con vật đó đã thích ở lại với con người không thể ép chúng trở về tự nhiên.
Cách lý tưởng nhất là để cho chúng xem vườn cây ăn trái như là nhà, có thể về nghỉ ngơi, thời gian còn lại thì vẫn sống trên núi, săn bắt và dạo chơi khi có thời gian.
Hai người rời đi không bao lâu, thì ba con vật kia đã quay lại.
Chúng nó đang khám phá, nghiên cứu người bạn mới của mình.
Bọn chúng đều không biết gì về loài hải ly, nhìn chằm chằm vào đầu hải ly.
Có chút giống phong ấn.
Hải cẩu có thể đánh bóng bằng đầu.
“Thì ra có một con cú mèo.”
Hải ly nhỏ đã nhìn thấy con cú không biết bao nhiêu lần, nó không sợ con cú dù dưới nước hay trên cạn, huống chi là trạng thái bất thường của nó hiện giờ, hải ly nhỏ bình tĩnh nói:
“Cậu và động vật được bảo vệ cấp hai kia phải nghe lời tôi, vì tôi là động vật được bảo vệ cấp một.”
Nó muốn làm chủ và xây dựng tổ ấm của riêng mình, à không, một vương quốc luôn.
“Được.”
Cú nhỏ bị các loại phim truyền hình ảnh hưởng, trải qua trăm trận chiến, nó ra hiệu cho gấu nhỏ và đại bàng đừng nóng vội, bình tĩnh nói:
“Nếu làm lão đại thì cậu có thể mang đến cho bọn tôi cái gì Thức ăn ngon, trò vui? Hay cái gì khác.”
Hải ly nhỏ chỉ muốn làm lão đại, nhóc chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nó khó hiểu hỏi:
“Còn mấy cậu thì sao, mấy người có thể mang đến thứ gì.”
“Thân phận không nói lên tất cả.”
Cú nhỏ không trả lời ngay, mà là chỉ vào chị đại bàng, nói:
“Ví dụ như chị ấy, cũng là động vật được bảo vệ cấp quốc gia, còn có gấu đen nhỏ.
Tuy là cấp hai, nhưng nếu nó lớn lên thì có thể đẩy ngã cả một cây to, nhưng bọn họ vẫn coi ta là người lớn, là trưởng bối, nhóc có biết tại sao không.”
Hải ly nhỏ bị đà của nó áp đảo hỏi: “Tại sao?”
Gấu đen nhỏ tiến lên một bước, hét lớn: “Mơ đi.”
Đại bàng cũng có chút bất đắc dĩ, do dự một chút mới đuổi theo: “Nằm mơ đi.”
Hải ly nhỏ: “...”
Ở bên kia, khi Lương Cẩm Tú trở về nhà, cô thấy mẹ mình cũng không nấu ăn, đang gõ phím trên điện thoại.
Nhóm WeChat trong thôn lúc này rất sôi nổi.
“Cảnh sát vừa đến thôn của tôi. Họ chụp một người đàn ông và nói nếu nhìn thấy hãy báo ngay lập tức.”
“Tôi nhìn thấy quân đội. Người đàn ông đó đã phạm tội gì vậy? Anh ta có g.i.ế.c người không?”
“Không biết, các xe đi qua đều bị kiểm tra, hình như đang lẩn trốn ở chỗ chúng ta”
“Tôi sợ đến không dám ra ngoài, phải làm sao bây giờ? Sao lại trốn như vậy, không lẽ tính trộm cắp gì sao.”
"Mẹ Cường Tử ơi, nếu sợ quá thì tối nay đến nhà con chơi nhé. Đêm nay có mỗi con ở nhà thôi.”
“...”
Thấy Lương Cẩm Tú đã về, Trịnh Phương chuyển sự chú ý qua cô, khẩn trương hỏi: “Lúc về con có bị kiểm tra xe không.”
Lương Cẩm Tú gật đầu, mở nhóm trò chuyện nhìn một chút, đúng lúc nhìn thấy dì hai đang viết một chuỗi tin nhắn vô cùng dài.
“Mọi người đừng lo lắng. Anh ta không phải là kẻ g.i.ế.c người. Thông tin này rất đáng tin cậy. Họ nói với tôi rằng người họ đang tìm là một người đàn ông trong thôn của họ. Anh ta đã đi nước ngoài vài năm, chưa bao giờ trở về.”
Cảnh sát và quân đội phối hợp phát động một chiến dịch chung để bắt giữ một người đàn ông tên Lý Ngọc Hoa đang sống ở thôn của dì hai.
Ngôi làng nằm trong vùng núi nhiều đá và nổi tiếng là nghèo, nghe đồn Lý Ngọc Hoa đã có đủ tiền để đi làm ở nước ngoài mấy năm.
Còn chuyện tại sao bị bắt, không ai biết.
Lương Cẩm Tú nhấp vào ảnh đại diện của Dương Viễn Phong.
Nếu chuyện này là thật, có ai bị gì thì cô có thể giúp đỡ được, ngay lúc cô đang do dự không biết có nên chủ động hỏi thăm hay không thì tin nhắn của Dương Viễn Phong được gửi đến: “Cô Lương, cô có nhà không?”
Mười phút sau, xe cảnh sát tới.