Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 294
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:33
----
Sau khi phát điên, bà không còn nhận ra ai nữa, hầu như đã quên hết mọi chuyện, chỉ nhớ mình có một cô con gái tên là Na Na.
“Mẹ, mẹ, con là Na Na, mẹ nhìn con đi, nhìn con đi.”
Na Na khóc lớn, quỳ xuống đất ôm chặt lấy đôi tay gầy gò kia. “Con vẫn luôn tìm mẹ, mẹ đừng sợ, con đưa mẹ về nhà.”
Nghe tới về nhà, người phụ nữ đột nhiên hoảng sợ, dùng sức đẩy Na Na ra, chui vào đống củi trong bếp như con mèo bị dọa sợ. Bà liều mạng cầu xin tha thứ: “Em không về nhà, thật đấy, em không về nhà, đừng đánh em, em, em sinh con cho anh.”
Bà không chạy nữa, bà cam đoan sẽ sinh con, rốt cuộc phải bị tra tấn tới mức nào mới có thể tiêu diệt được tình yêu của một người mẹ?
Một cảnh sát đỏ ửng mắt. Anh ta đã từng chứng kiến các vụ án lớn, các vụ án quan trọng. Điều tàn nhẫn nhất không phải là chết, mà là sống như đã chết.”
Na Na muốn ôm mẹ lần nữa nhưng vừa mới tiến lên được một bước thì mẹ đã sợ hãi ôm lấy đầu, cả người run rẩy, thét lên chói tai.
Bà không còn nhận ra cô ấy nữa.
“Mẹ, mẹ nhìn con xem, con là Na Na, con là Na Na mà.”
Na Na cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, quỳ trên đất khóc một cách tuyệt vọng. Tìm kiếm hơn mười năm, cuối cùng cũng tìm được nhưng mẹ lại không nhận ra cô.
Âm thanh dường như có một ma lực gì đó.
“Na Na?” Mẹ nghe thấy thì bỗng ngẩng đầu lên, odoi mắt trống rỗng dần trở nên tập trung rồi sáng lên. Bà không ngừng há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên thành lời, giống như một người câm đang cố phát ra những tiếng a a a. Tay bà run rẩy vươn ra, chạm nhẹ vào tóc con gái rồi vội vàng rụt lại.
Dường như là một giấc mơ, đụng một cái thì không còn mơ nữa, lại giống như sợ sẽ dọa tới con gái.
Bà không biết nên làm thế nào, cố gắng nghĩ lại nghĩ không ra, vội vàng gãi đầu: “Na Na, Na Na.”
Sao bà có thể quên được cái tên cùng tồn tại với linh hồn sống tạm bợ kia chỉ đơn giản vì không buông bỏ được con gái,
“Con là Na Na, mẹ, con thật sự là Na Na.” Na Na quỳ gối trước mặt mẹ, vén tóc ra: “Mẹ nhìn kỹ xem, con thật sự là Na Na.”
Mẹ sợ hãi lùi về sau một bước. Bà liên tục lắc đầu, rồi bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, bà thô lỗ om lấy cô con gái cao hơn bà, để con gái nằm sấp xuống như thay tã cho trẻ sơ sinh. Bàn tay bà run rẩy kéo phía sau quần.
Na Na không giãy giụa, cô biết mẹ đang làm gì.
Lưng của cô có một vết bớt màu xanh nhạt. Mẹ nói kiếp trước chưa làm mẹ con đủ, đây là ký hiệu đính ước nên đời này mới có thể tiếp tục làm mẹ con.
Mẹ còn nói lỡ như có ngày đi lạc, dù cô có biến thành thế nào thì vết bớt cũng sẽ không thay đổi.
Nhìn thấy vết bớt sẽ nhận ra con gái.
“A a a.” Mẹ há miệng như khóc, như cười, cũng như đang gào thét trong tuyệt vọng. Cuối cùng bà cũng gặp được con gái. Bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, bà dùng sức đẩy Na Na vào trong đống củi, mơ hồ kêu lớn: “Chạy, chạy mau, Na Na.”
Bà sợ con gái sẽ giống như bà.
Đám đàn ông ở đây ai nấy đều đỏ mắt.
Nếu không phải mang thân phận một người lính, bọn họ thật sự muốn đánh c.h.ế.t hai tên súc sinh này.
Chiến dịch giải cứu đang diễn ra.
Nhóm buôn người chị Hồng bán qua đây tổng cộng ba người phụ nữ, mẹ Na Na, còn thêm hai người khác.
Trong đó có một người tuổi tác không kém mẹ Na Na là mấy, được mua về từ năm thứ hai. Bà ấy sinh được một đứa con gái. Tuy không phải con trai như mong muốn nhưng con gái lớn có thể bán đi, còn có thể đổi lấy của hồi môn nên được đối xử khá tốt.
Ngay sau đó, bà ấy lại sinh thêm hai đứa con gái, mãi tới đứa thứ ba mới ra được đứa con trai.
Khi cảnh sát dắt theo ba mẹ bà ấy xông vào, phản ứng đầu tiên của bà ấy không phải là ôm lấy ba mẹ tóc đã bạc phơ mà là bảo vệ người đàn ông, lớn tiếng kêu mình không bị lừa bán mà tự nguyện ở lại.
Hội chứng Stockholm thể hiện rất rõ trong người bà ấy.