Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 303
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:34
----
Nhưng không biết vì sao, hai tháng trước ba mẹ Trăn Kê luôn coi gà con từng như báu vật ra tấn công một cách thô bạo.
Khiến cho con gà con sắp bị mổ trọc rồi.
Sau đó, bị đuổi ra khỏi nhà
Nhân viên công tác chưa bao giờ gặp phải tình hình này, thảm khảo ý kiến bên chỗ chuyên gia cũng không nhận được thông tin gì hữu ích.
Tiểu Trăn Kê cũng được coi là đã trưởng thành rồi, vườn bách thú cũng không thiếu đồ ăn, đuổi đi thì đuổi đi.
Mới nói tới đây, trong bụi cỏ đột nhiên có một Tiểu Trăn Kê chui ra. Hình như nó bị nước sôi làm bỏng, trên người có nhiều chỗ không còn lông, lộ ra da thịt màu hồng phấn, đặc biệt là trên đỉnh đầu trụi một mảng lớn.
Tiểu Trăn Kê đáng thương nhìn vợ chồng Trăn Kê ở phía xa, khẽ giơ móng vuốt lên rồi buông xuống.
Vườn trưởng khẽ thở dài: “Chính là nó. Tiểu Trăn Kê không chịu bị đuổi ra khỏi nhà, liên tục muốn về nhưng lại bị ba mẹ hành hung.”
Vườn trưởng thấp giọng nói: “Có lẽ vì ý thức lãnh thổ, tôi muốn cô khuyên Tiểu Trăn Kê chấp nhận rời khỏi ba mẹ, sống độc lập.”
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Tiểu Trăn Kê sau này phải gánh vác trách nhiệm phát triển gia tộc mà lại sắp bị mổ trọc rồi.
Lương Cẩm Tú cảm thấy vấn đề không lớn, bèn dịu dàng nói: “Có phải em rất nhớ mẹ không?”
Tiểu Trăn Kê gật đầu, trong mắt ngập nước: “Muốn, em còn muốn có thể mãi mãi ở bên ba mẹ.”
Mặc dù cùng ở trong một vườn, ngẩng đầu là có thể thấy nhưng sự tách biệt giữa trái tim với trái tim còn đáng sợ hơn khoảng cách. Bây giờ bố mẹ thấy nó là đánh, còn không cho nó tới gần. Nó muốn ngày nào cũng có thể được mẹ ôm, muốn có cơ n.g.ự.c khỏe mạnh như bố.
“Nhưng em trưởng thành rồi, loài người chúng ta cũng như vậy, lớn lên sẽ phải rời xa ba mẹ.”
Lương Cẩm Tú từ từ giảng đạo: “Bọn họ đánh em cũng không phải là vì không yêu em, ngược lại là vì yêu em. Mãi đi theo ba mẹ thì mãi mãi cũng chỉ là một đứa bé không bao giờ lớn. Bọn họ hy vọng em có thể xông pha tới một thế giới mới, có một ngôi nhà thuộc về riêng mình.”
Tiểu Trăn Kê tỏ vẻ khiếp sợ: “Thì ra ba mẹ đánh em vì chuyện này à?”
Lương Cẩm Tú cũng có chút khiếp sợ: “Em không biết à?”
Theo lý lúc đuổi đi hẳn là phải nói cho nó biết.
Tiểu Trăn Kê lắc đầu: “Em.. em vẫn luôn tưởng...”
Sau khi nói ra câu đó, lại dừng không nói nữa.
Người làm vườn có kinh nghiệm phong phú: “Cẩm Tú, cô nói với nó, từ nay trở đi tôi sẽ nhờ người làm vườn chuẩn bị một phần thức ăn đặc biệt cho nó, bữa nào cũng có côn trùng nhỏ cho tới khi nó thích nghi với cuộc sống của mình.”
“Mỗi bữa đều có côn trùng nhỏ?”
Tiểu Trăn Kê coi như đã lớn được một nửa, còn lớn hơn gà trống trong nhà Lương Cẩm Tú một vòng. Nó kích động rụt cổ ưỡn ngực, hai cơ n.g.ự.c màu vàng lắc lư vài cái.
Vườn động vật khuyến khích những động vật hoang dã như gà tự kiếm ăn, mỗi ngày chỉ cung cấp một bữa cơm làm từ ngô.
Sâu bọ rất khó bắt, đặc biệt là từ sau khi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Tiểu Trăn Kê xoắn xuýt run ngực, cuối cùng cảm giác nhớ nhung vẫn lấn át cảm giác thèm ăn: “Em vẫm muốn ba mẹ, thỉnh thoảng em có thể về ở với họ vài ngày được không?”
Vườn trưởng thở dài, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến cho nó: “Như vậy đi, ông và thần tiên tỷ tỷ sẽ đi theo cháu. Còn cháu cứ từ từ tâm sự với bọn họ, chúng ta sẽ giúp cháu nói chuyện.”
Với tình hình của vườn động vật, đừng nói là một con, 10000 con Trăn Kê cũng nuôi sống được, căn bản không cần đuổi những đứa trẻ mới lớn. Nhưng động vật có cách sống của động vật, ông cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Tiểu Trăn Kê ra sức gật đầu. Nó vẫn không đi xa, ngày nào cũng trốn trong bụi cỏ nhìn ba mẹ từ xa.
Nó vốn tưởng ba mẹ vì chuyện đó nên không cần nó nữa, không ngờ lại là vì chuyện khác.
Lời thần tiên tỷ tỷ nói nhất định đúng.
Tiểu Trăn Kê tự tin giang cánh, miệng kêu chíp chíp chạy về phía ba mẹ.
“Ba mẹ, a a a, con nhớ hai người muốn chết.”