Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 62
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:16
----
hiểu được, với điều kiện của Tiểu Nhụy có thể tìm được người ưu tú hơn anh rất nhiều.
Anh vẫn nhân nhượng.
bỗng nhiên cảm giác có chút mệt mỏi, anh không muốn ngụy trang nữa, không muốn nói bóng nói gió nữa, trong mắt anh hơi ngấn lệ:
"Tiểu Nhụy, nhà là của em đúng không."
Trong điện thoại một hồi lâu không có âm thanh khiến trong phòng phát sóng trực tiếp rất nhiều người cho rằng rớt mạng.
Không khí hiện trường tựa như rớt mạng.
Tiểu Nhụy vẫn duy trì tư thếc ao cao tại thượng giải thích, ánh mắt lại bắt đầu né tránh:
"Chồng à, anh đang nói cái gì vậy."
"Ngày đầu tiên dọn đến, quản lý chung cư thân thiết gọi em là Ngô tiểu thư, em chưa bao giờ bắt anh đóng tiền điện tiền nước, cho dù mất điện."
si ngốc nhìn cô gái mình yêu sâu đậm.
"Tiểu Nhụy, em thật sự yêu anh không?"
Khi phát hiện một con gián, trong nhà đã sớm có một đàn, khi một điểm đáng ngờ được giải đáp, toàn bộ những gì còn lại đều sáng tỏ.
Tiểu Nhụy chưa từng thấy như vậy, ánh mắt anh đau thương cứ thế theo ánh mắt của cô tiến vào trong lòng cô, cô yếu ớt nói:
"Chồng à, anh nghe em giải thích, kỳ thực em không định giấu diếm anh, là ba mẹ em -- anh biết đấy, bọn họ vẫn phản đối hôn sự của chúng ta."
Một số lời cô không dám nói ra, sợ tổn thương.
Thật ra nhà cô ấy là hộ phá dỡ, không chỉ có một căn nhà này, mà còn có tới bảy căn!
Chiết khấu đổi thành giá thị trường, đủ cho vài đời không lo cơm áo.
Mặc cho cô tìm mọi cách giải thích, cha mẹ vẫn cho rằng có ý đồ khác.
Cô hiểu được sự lo lắng của cha mẹ, đồng thời xác nhận, tuyệt đối không phải là người như vậy, cô nói hai bên đã thương lượng nhiều lần và quyết định dùng cách này.
Tiểu Nhụy càng nói càng ủy khuất, òa khóc:
"Nhìn anh khổ sở kiếm tiền, tiếc ăn tiếc uống, mỗi quý lại nộp tiền thuê nhà, trong lòng em khó chịu muốn chết. Tiền thuê nhà em không có động qua mà để dành trong tài khoản, em vốn muốn chờ ngày kết hôn sẽ nói cho anh biết chuyện căn nhà và số tiền để cho anh một bất ngờ."
đi tới, dịu dàng lau nước mắt cho cô: "Anh biết, vì chuyện của hai ta, em chịu ủy khuất không ít.”
Tiểu Nhụy giống như trước kia nhào vào vòng tay quen thuộc ôm ấp, lo lắng nói: "Vậy anh tha thứ cho em chứ?"
"Anh căn bản không vì chuyện này mà tức giận. Căn nhà này cho người khác thuê ít nhất bảy ngàn, cách công ty của em lại gần, mà anh là đàn ông, nuôi gia đình là điều hiển nhiên."
nhẹ nhàng đẩy bạn gái ra, thở dài, "Tiểu Nhụy, anh muốn dọn ra ngoài, một mình yên tĩnh một thời gian."
Tiểu Nhụy không dám tin mở to mắt: "Chồng, anh không yêu em sao?”
“Anh không biết.”
cười khổ lắc đầu, anh cầm lấy dây xích, vẫy tay.
“Tiểu Béo, đi thôi.”
Tiểu Nhụy khẽ run rẩy, cô chưa từng gặp cơn khủng hoảng như vậy, hai người yêu nhau, mặc kệ cô sai cái gì, nhiều nhất là không để ý tới cô.
Tiểu Nhụy một tay kéo lấy dây xích chó dùng sức kéo mạnh khiến Lông Vàng lao lảo đảo một cái.
"Vì nó mà anh nói chia tay với em, nó chỉ là một con chó?"
Khi nghĩ thông điểm này, oán khí tồn đọng giữa hai người rốt cục bộc phát.
"Đúng vậy, em không thích nó, nhưng vì anh, em vẫn chịu đựng sự ghê tởm và chấp nhận nó."
"Em đã bịa ra một lời nói dối để anh đồng ý cho đi. Anh biết tại sao không, bởi vì chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức, sẽ có con, em không muốn con em lớn lên trong môi trường lông chó bay loạn."
“Chồng à, nó có quan trọng hơn nữa, cũng chỉ là một con chó, không phải người.”
nghe cô phát tiết xong, nhẹ giọng nói:
"Đúng vậy, Tiểu Béo không phải người.”