Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 116: Đùa Giỡn Đế Tôn
Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:07
Thanh Phong nói:
“Có lẽ cô ấy sẽ tỉnh thôi. Nhưng nếu lần này vẫn không tỉnh lại… sẽ bỏ lỡ kỳ chiêu sinh của Thánh Viện mất.”
Giang Dịch Thần cúi đầu, giọng đầy hối hận:
“Tất cả đều là lỗi của ta. Nếu không phải vì ta, Vân Tranh đã không bị thương nặng như vậy… Nếu cô ấy không thể tham gia chiêu sinh, ta sẽ áy náy cả đời. Bản thân ta đã không còn tương lai, sao có thể kéo liên lụy đến bạn bè của mình chứ…”
Nghe vậy, Thanh Phong trầm mặc một lát rồi nói:
“Vân tiểu thư là người có cá tính, cậu không cần tự trách. Nếu cô ấy bị thương nặng vì cậu mà cậu lại giả vờ như không có gì, e rằng chính cô ấy mới thấy áy náy. Bây giờ cậu chỉ cần kiên cường tỉnh táo, đó mới là cách không phụ lòng cô ấy.”
Giang Dịch Thần nghe xong, ánh mắt vốn vô hồn cũng gợn lên chút sóng.
Chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ khảo hạch chiêu sinh của Thánh Viện. Thánh đô lúc này chỗ nào cũng náo nhiệt, người người tấp nập. Có thể thấy được tầm quan trọng của sự kiện này đối với toàn bộ Đông Châu.
Thánh Viện – Phòng luyện đan
Bên trong phòng luyện đan, bỗng vang lên một tiếng quát chói tai:
“Quân Phương! Mau ra đây cho ta!”
Quân Phương giật mình run rẩy. Ngay sau đó, lò luyện đan trước mặt đột nhiên bốc lên một luồng lửa lớn. Ông ta vội vận linh lực chế ngự, cuối cùng cũng may mắn dập tắt được.
“Suýt thì nổ lò mất rồi…” Quân Phương thở phào, nhưng vừa dứt lời lại lập tức căng thẳng:
“Không xong rồi… cái bà cô này lại tới gây chuyện!”
Đúng lúc ấy, một giọng nói sắc lạnh vang lên ngay sau lưng:
“Quân Phương, vẫn đang luyện đan à?”
Quân Phương cố nặn ra nụ cười lấy lòng:
“Đúng vậy, có chuyện gì thì chờ ta xong lò đan này được không?”
Lâu Phượng Tiên, người phụ nữ vừa đến, nhếch môi cười lạnh:
“Ta chỉ muốn hỏi, rốt cuộc ngươi có thật sự thấy bảo bối đệ tử của ta xuất hiện không?”
“Bảo bối đệ tử?” Quân Phương nhíu mày khó hiểu.
Lâu Phượng Tiên cười lạnh hơn:
“Đừng giả vờ ngốc. Chẳng phải ngươi từng nói với ta có một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, là lục phẩm phù văn sư xuất hiện ở thánh đô sao? Ta tìm mấy ngày nay mà không thấy tung tích, ngươi đang gạt ta phải không?”
Nói xong, cô ta dán thẳng một lá phù màu vàng chói lên lưng Quân Phương. Lập tức, một luồng nhiệt nóng bỏng truyền tới khiến ông ta toát mồ hôi lạnh.
“Lâu đại mỹ nhân, tha cho ta đi! Ta cũng không biết cô bé đó ở đâu. Nếu không tin, cô có thể hỏi Cô Vô Lam, ông ta cũng từng thấy mà!”
“Cô Vô Lam nói chưa từng gặp.” Giọng Lâu Phượng Tiên lạnh băng.
Quân Phương tròn mắt. Chỉ cần ngốc cũng hiểu được Cô Vô Lam đã bán đứng mình.
“Đáng giận thật!” ông ta nghiến răng.
Lâu Phượng Tiên hờ hững nói:
“Nếu ngày mai ta không thấy đệ tử của ta, ta sẽ cho nổ tung cả phòng luyện đan này!”
Nói xong, cô ta nghênh ngang bỏ đi.
Lâu Phượng Tiên mặc váy đen, dáng người cao gầy, phong thái quyến rũ đầy kiêu hãnh, khiến người khác không dám xem thường. Ít ai biết rằng, Lâu Phượng Tiên, Quân Phương và Cô Vô Lam thực ra tuổi tác ngang nhau.
Quân Phương khẽ rên một tiếng khi cảm nhận lưng mình nóng rát:
“Bà cô này lại nghiên cứu ra loại phù mới quái quỷ gì vậy không biết…”
Một canh giờ sau, cuối cùng ông ta cũng luyện xong lò thánh phẩm phá giai đan, sau đó hùng hổ đi tìm Cô Vô Lam tính sổ.
Trong sân – phòng nghỉ
Trên giường, lông mi Vân Tranh khẽ động. Khi cô mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú quen thuộc. Cô mỉm cười, rồi bất ngờ bật dậy, nhào thẳng vào lòng Dung Thước.
“Dung Thước! Phượng Sao Trời Gian của ta cuối cùng cũng thăng cấp rồi! Nó mở ra cánh đồng rộng hơn, còn cho ta quyền hạn vào lầu một Phượng Tinh Lâu nữa!”
Thực ra, sau khi đột phá lên Linh Hoàng nhất giai, cô đã lập tức nhận được cơ hội này, nhưng phải trải qua khảo nghiệm. Vài ngày nay, cô vẫn ở trong Phượng Sao Trời Gian để hoàn thành thử thách, đồng thời điều chỉnh lại hơi thở và linh lực rối loạn.
Dung Thước dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô:
“Em xứng đáng có được thành quả đó.”
“Cảm ơn anh, Dung Thước.”
“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.” Anh khẽ cười, vuốt tóc cô lần nữa.
“Còn tay anh thế nào rồi? Để em xem.” Vân Tranh kéo tay anh ra, cẩn thận quan sát. Đôi tay thon dài, trắng trẻo với khớp xương rõ ràng, giống như món quà đẹp nhất của tạo hóa.
Vân Tranh không phải người mê bàn tay, nhưng nhìn đôi tay này, cô không khỏi thấy lòng mình vui lạ. Cô khẽ cười, có chút ngượng ngùng, lén chạm nhẹ vào tay anh.
Dung Thước chẳng mảy may để ý, chỉ nghĩ rằng cô đang kiểm tra xem tay anh có bị thương không.
“Anh không sao. Ngày mai là ngày khảo hạch Thánh Viện rồi.”
Vân Tranh gật đầu. Cô vẫn luôn nhớ rõ thời gian này.
Bất ngờ, Dung Thước trầm giọng hỏi:
“Em có trách anh vì đã khoanh tay đứng nhìn hôm đó không?”
Vân Tranh khẽ sững người, sau đó mỉm cười lắc đầu:
“Anh chỉ muốn em trưởng thành hơn thôi. Nếu đổi lại em ở vị trí của anh, chắc chắn em cũng sẽ làm như vậy. Nhờ chuyện này mà em hiểu ra một điều: chỉ có nắm đ.ấ.m mới quyết định tất cả. Em sẽ càng nỗ lực mạnh hơn.”
Cô nhìn anh, nghiêm túc nói thêm:
“Anh chờ em trở thành Linh Đế trong vòng ba năm nhé!”
Dung Thước nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên. Anh đưa tay cọ nhẹ vào chóp mũi cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều:
“Anh sẽ chờ em.”
Hai người cứ thế trò chuyện thật lâu.
Cuối cùng, Dung Thước nói:
“Ngày mai anh sẽ ở Thánh Viện chờ em.”
“Anh phải đi sao?” Vân Tranh có chút lưu luyến.
“Ừ, anh còn việc phải làm.” Dung Thước chợt nhớ đến Bách Linh vẫn chưa được cứu. Nếu Bách Linh biết anh bây giờ mới nhớ đến, chắc tức đến hộc m.á.u mất.
Anh quyết định đêm nay sẽ đi cứu Bách Linh, để ngày mai có thể ở đó chờ Vân Tranh thi đấu.
Đang suy nghĩ, bỗng một đôi tay mềm mại vòng qua cổ anh, và ngay sau đó, một nụ hôn ấm áp khẽ chạm lên khóe môi.
“Dung Thước, đây là nụ hôn đầu tiên em tặng anh đó.”
Mặt Dung Thước đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Phanh – phanh – phanh!
“Dung Thước, anh bị bệnh tim à? Em nghe rõ tim anh đập rất nhanh đó.” Vân Tranh nở nụ cười tinh nghịch, cố tình ghé sát tai anh, giọng nói dịu dàng như lướt qua từng sợi dây thần kinh.
【Tác giả có lời】
Đế Tôn đã bị ăn gắt gao rồi nhé!