Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 162: Mài Giũa Chính Mình
Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:10
Ngày Vân Tranh rời khỏi đáy vực Thủy Cốc.
Điều khiến nàng bất ngờ là, Nam Cung Thanh Thanh, Yến Trầm, Chung Ly Vô Uyên, Mộ Dận, thậm chí cả Úc Thu và Mạc Tinh đều đến đón nàng.
Vân Tranh: “……”
Cảm giác... như vừa ra tù vậy.
Tâm trạng có chút kỳ quặc.
Nhìn thấy Vân Tranh không bị thương nặng trong thời gian ở đáy vực, mấy người cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Lâu rồi không gặp.” Vân Tranh chủ động chào hỏi.
Úc Thu châm chọc nói với vẻ giễu cợt: “Đúng là lâu thật. Không ngờ ngày thứ hai nhập học đã chui xuống đáy vực Thủy Cốc rồi.”
Mạc Tinh đột nhiên dùng khuỷu tay thúc mạnh vào Úc Thu, khiến mặt hắn tái mét.
Úc Thu đau đến méo cả mặt: “Ngươi định ám sát ta đấy à!”
Mạc Tinh bình thản nói: “Sẩy chân.”
Mộ Dận nhìn mấy người bọn họ, lại nhìn sang Vân Tranh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mát. Thì ra A Tranh đã có nhiều bạn bè như vậy…
Vậy… nàng có còn để tâm đến mình nữa không?
Vân Tranh bước lên, xoa mạnh đầu Mộ Dận. Tóc hắn buộc đầy b.í.m nhỏ, thật ra xoa vào thấy khá thô ráp, không thoải mái chút nào. Nhưng nét mặt rầu rĩ ỉu xìu của hắn lại khiến người ta không đành lòng.
Vậy thì… xoa một chút để an ủi hắn vậy.
Khóc nhè… trông xấu lắm.
Vân Tranh cười nói: “A Dận, giờ đã lên tới cao nhất giai rồi, xem ra mười ngày qua tu luyện không tệ ha.”
Mộ Dận bỗng ngẩng đầu nhìn Vân Tranh. Nhìn nụ cười tươi rói của nàng, cảm giác mất mát trong lòng hắn lập tức tan biến.
“Đương nhiên rồi!” Gương mặt thanh tú của Mộ Dận rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ngược lại, Vân Tranh liếc nhìn tất cả một lượt, cong môi nói: “Cảm ơn mọi người đã đến.”
Nói thật, việc họ đến đón nàng – như thể chào mừng nàng ‘mãn hạn tù’ – là điều nàng không ngờ tới.
“Khách sáo gì chứ.” Yến Trầm dịu dàng cười nói.
Chung Ly Vô Uyên tiếp lời: “Ngươi bị phạt diện bích ở đáy vực một phần cũng vì ta, thật ra ta nên nói một câu…”
“Dừng lại.”
Vân Tranh cắt lời hắn, “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”
Lúc này, Nam Cung Thanh Thanh lên tiếng: “Đúng đấy, Chung Ly Thái tử đẹp trai xuất chúng như vậy, bị nhiều người thích cũng là điều bình thường. Nếu ai thích ngươi cũng lấy cớ đó mà làm chuyện xấu, thì ngươi biết đến bao giờ mới sống yên?”
Những người khác cũng đồng loạt gật đầu đồng ý.
Chung Ly Vô Uyên bất lực cười khổ: “Ta chỉ sợ khiến bằng hữu thêm phiền toái thôi.”
Vân Tranh cười phá lên: “Đừng nói gì phiền hay không phiền. Ngươi nghỉ ba ngày đầu tháng đúng không? Vậy mời chúng ta một bữa là được rồi.”
“Một bữa thì ít quá, ít nhất phải bao trọn ba năm!” Úc Thu lắc đầu.
Vân Tranh liếc hắn một cái, vẻ mặt chán ghét: “Ngươi không phải nghèo đến mức cần Chung Ly nuôi đấy chứ?!”
Chung Ly Vô Uyên: “!” Không có đâu! Không dám đâu!
Úc Thu bị nói cho nóng mặt: “Hừ! Bản thiếu chủ chỉ cần tiện tay luyện ra một món linh khí là đủ sống cả năm!”
Đột nhiên, Mạc Tinh lặng lẽ nói một câu: “Ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu tại Thánh Đô, một món linh khí của ngươi liệu có đủ ăn vài bữa cơm?”
Úc Thu nghẹn lời.
Đúng là bạn tốt, lần nào cũng đ.â.m trúng chỗ đau không chệch chút nào.
Mộ Dận ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha! Đồ ăn ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đắt lắm đấy. Linh khí của ngươi chắc chỉ đổi được ba bữa. Không, hai bữa là cùng, đừng mơ hơn!”
Nam Cung Thanh Thanh cúi đầu cười khẽ.
“Ngươi cái tên thối nhóc này! Dám châm chọc bản thiếu chủ!”
Úc Thu nói rồi định nhào đến véo tai Mộ Dận.
Mộ Dận sợ quá, vội trốn ra sau lưng Vân Tranh. Vân Tranh cười dỗ: “Nó cũng đâu nói sai.”
Úc Thu: “Nó không sai thì sao? Bản thiếu chủ vẫn muốn đánh nó!”
Mộ Dận như có người chống lưng, không sợ gì cả, cười càng to hơn: “Tức quá hóa giận à? Ha ha ha…”
Vân Tranh chỉ biết cười dở khóc dở cười.
Kết quả, Úc Thu đuổi theo đánh Mộ Dận, nhưng Mộ Dận nhanh nhẹn, còn kéo Chung Ly Vô Uyên ra làm bia đỡ đòn.
Tân sinh hay lão sinh đi ngang qua đều bị tiếng ồn của nhóm này thu hút.
Nhìn mấy thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp kia cười đùa vui vẻ, ai cũng không khỏi ngưỡng mộ.
Tình cảm của họ thật tốt.
Nhưng thực ra chỉ có họ mới hiểu, nếu không có Vân Tranh, họ sẽ chẳng thân thiết đến mức tụ lại một chỗ như vậy.
Cách đó không xa, có một nam sinh đang nhìn nhóm người họ, nói với người bên cạnh: “Này, nhìn kìa, cô bé đứng giữa, hơi nhỏ con một chút ấy, chính là người ngày đầu nhập học đã vác rìu lớn c.h.é.m cả giáo sư đó!”
“Nhưng trông cô ấy yếu ớt thế mà…”
“Ta lừa ngươi làm gì? Ngày hôm đó ta tận mắt thấy, sốc luôn đấy. Cô nhóc hung dữ vậy, không biết ai có thể trị nổi.”
“Chắc phải hung dữ hơn cả cô ta mới được.”
…
Chiều hôm đó không có tiết học, ai cũng được tự do tu luyện.
Vân Tranh trở lại sân sau phòng 666, cảm giác như vừa tỉnh mộng, nàng hít một hơi thật dài.
Những người khác cũng quay về làm việc riêng.
“Những ngày ngươi không có ở đây, lớp học đổi giáo sư mới. Nhìn thì cũng được, chỉ là hơi nghiêm khắc, cổ lỗ sĩ.” Nam Cung Thanh Thanh vừa đi vừa quan sát sắc mặt nàng.
Cô nghĩ Vân Tranh sẽ rất vui.
Nhưng không, Vân Tranh chỉ đạm nhiên, lạnh nhạt. Lạnh đến mức người ta nghĩ cô gái mười ngày trước vác rìu đánh người không phải là nàng.
Nam Cung Thanh Thanh vì quan tâm mà nhắc nhở: “Vân Tranh, thời gian tới chắc sẽ có nhiều người muốn khiêu chiến với ngươi. Nhưng Thánh Viện có quy định, người có tu vi cao hơn một cảnh giới thì không được khiêu chiến người thấp hơn, trừ khi người đó đồng ý nhận.”
Nghe vậy, mắt Vân Tranh sáng lên hứng thú.
Nàng giơ tay xoa cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Nam Cung Thanh Thanh thấy vậy, tưởng nàng đang nghĩ cách trốn tránh khiêu chiến.
Nhưng câu tiếp theo của Vân Tranh khiến cô hoàn toàn ngẩn ngơ.
“Thanh Thanh, hay ta dán một tờ thông báo trước cửa? Ai muốn khiêu chiến thì phải trả phí, mỗi lần một vạn linh thạch thượng phẩm!”
Nam Cung Thanh Thanh lần đầu tiên thấy một cô gái... ‘không đi theo lối mòn’ đến mức này.
Trong lòng cô vừa bất đắc dĩ, vừa thấy buồn cười.
Sau đó, cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Trên lôi đài, tuy rất hiếm khi lập khế ước sinh tử, nhưng chuyện đứt tay gãy chân hay bị thương nặng vẫn có thể xảy ra…”
Vân Tranh cười nhạt: “Ta biết chừng mực, đâu có ngốc. Người quá mạnh thì ta không nhận. Dù sao ta cũng biết quý mạng mình. Lên lôi đài vừa có thể rèn luyện thực chiến, lại còn kiếm được tiền, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?”
Sau cuộc trò chuyện này, Nam Cung Thanh Thanh nhìn Vân Tranh bằng con mắt khác hẳn.
Cô vốn nghĩ Vân Tranh tuổi còn nhỏ, dễ bốc đồng, không tính đến hậu quả.
Nhưng giờ thì thấy rõ, Vân Tranh rất có suy tính, có kế hoạch, biết mình đang làm gì.
Nam Cung Thanh Thanh không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.
“Có muốn dán thông báo chung không?” Mắt Vân Tranh lóe lên ánh nhìn tinh ranh, hỏi với vẻ mặt tươi cười.
“Ý ngươi là?”
“Cùng nhận khiêu chiến, vừa rèn luyện bản thân, vừa kiếm tiền!”
Nam Cung Thanh Thanh: “???”