Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 176: Người Thần Bí
Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:11
Gai độc lao tới dồn dập, khiến Vân Tranh cũng cảm thấy chút áp lực.
Dù gì thì số lượng cũng quá nhiều, hơn nữa còn phải luôn cảnh giác không để bị gai độc của đàn ong xích vân đ.â.m trúng.
Vân Tranh thu hồi cây bút lông thon dài, thay bằng một cây trường thương bốc cháy rực lửa.
Khi cô vung trường thương lên, từ linh lực ngưng tụ thành ngọn lửa như nét mực, quét thẳng về phía đàn ong xích vân.
Ong xích vân rất sợ lửa.
Chỉ trong chớp mắt, đã có mấy con bị thiêu chết, vài con khác cũng bị thương nặng.
Du Mân thấy vậy, nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Ong xích vân sợ lửa, dùng hỏa công!”
Tu sĩ phần lớn đều có thể ngưng tụ nguyên tố thuộc tính. Có người thiên về một loại nguyên tố nhất định, có người thì không.
Chỉ trong tích tắc, cả đội lập tức chuyển hóa linh lực thành hỏa thuộc tính, hóa thành ngọn lửa hừng hực tấn công đàn ong.
Lần này, đàn ong không còn khả năng “sống lại” nữa, khiến cả nhóm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Kiều Kiều bị gai độc đ.â.m trúng mu bàn tay, hét thảm một tiếng. Mu bàn tay trắng nõn nhanh chóng sưng lên, trông chẳng khác nào một chiếc bánh bao hấp.
Tay phải bị thương, giờ cô ta không thể cầm nổi kiếm. Cô cắn môi, lấy ra phù văn phòng hộ từng mua từ chỗ Vân Tranh để sử dụng.
Kích hoạt phù văn, một tầng ánh sáng mỏng trong suốt bao bọc lấy cô.
Cũng may, phạm vi bảo hộ vừa đủ che chắn cơ thể, nên có thể duy trì khoảng nửa tiếng.
Lý Kiều Kiều nhanh chóng lấy ra một viên giải độc đan từ nhẫn trữ vật, nuốt xuống.
Tuy viên đan dược không thể hoàn toàn giải được độc từ gai của ong xích vân, nhưng ít nhất có thể làm chậm sự lan tỏa của độc tố.
Thiếu đi một người, năm người còn lại phải đối mặt với lượng ong tấn công lớn hơn.
Lý Kiều Kiều đứng sau lớp phòng hộ, áy náy nói: “Xin lỗi mọi người, tay ta đau quá, e là không giúp gì được nữa. Chờ tay đỡ rồi, ta sẽ quay lại hỗ trợ.”
Phó Oánh Tuyết nghe được từ “giúp”, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Giúp?
Cô ta coi mình là người ngoài ư?
Tuy hơi bực, nhưng khi thấy tay Lý Kiều Kiều sưng phồng như bánh bao, cô đành nhịn xuống, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Vân Tranh cầm chắc trường thương, trong mắt phượng lấp lóe tia sáng.
Trận chiến này kéo dài khá lâu.
Ít nhất một giờ trôi qua, Triệu Sơn bị hai gai đ.â.m vào lưng, chỗ đó sưng to đến mức gần xé rách cả áo.
Không tránh được, Phó Oánh Tuyết cũng bị đ.â.m trúng cánh tay, Du Mân trúng hai cái ở cẳng chân, còn Tưởng Phong… bị đ.â.m ngay mông.
Hiện tại m.ô.n.g Tưởng Phong còn tròn trịa hơn cả quả đào chín.
Vừa đau vừa xấu hổ, khiến Tưởng Phong muốn chui xuống đất.
Trán Vân Tranh ướt đẫm mồ hôi, tuy không bị thương nhưng cũng khá mệt.
Đàn ong xích vân rốt cuộc cũng rút lui, để lại sáu người kiệt sức.
Vân Tranh nhắc nhở: “Gai độc phải cẩn thận rút ra. Nếu không, sẽ lan vào máu, khiến độc phát tác mạnh hơn.”
Phó Oánh Tuyết nghe vậy, liền nói: “Vân sư muội, ngươi có thể giúp chúng ta rút gai không?”
Vân Tranh gật đầu: “Được. Nhưng mấy vị sư huynh, các người nên tự rút cho nhau.”
“Hảo!” – Tưởng Phong lập tức đáp, vì không đời nào hắn để tiểu sư muội rút gai ở m.ô.n.g mình!
Vân Tranh bước đến chỗ Phó Oánh Tuyết, để nàng lộ cánh tay ra, vận linh lực, đầu ngón tay tụ một tầng ánh sáng nhạt, từ từ rút gai độc ra ngoài.
Chiếc gai cỡ bằng hai cây tăm xỉa răng, được cô thiêu hủy thành tro bụi bằng ngọn lửa.
“Cảm ơn Vân sư muội.” Phó Oánh Tuyết dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười.
Lý Kiều Kiều đứng một bên, muốn mở miệng cầu giúp nhưng lại không nói ra lời, sự kiêu ngạo khiến cô chẳng thể hạ mình.
Vân Tranh vừa rút xong cho Phó Oánh Tuyết liền đứng dậy, bước về phía góc tối tĩnh mịch kia.
“Vân sư muội…” – Phó Oánh Tuyết sốt ruột gọi.
“Chờ.” – Vân Tranh chỉ để lại một chữ rồi biến mất vào bóng đêm.
Lý Kiều Kiều nhíu mày: “Nàng định đi đâu? Gai độc của ta còn chưa rút mà!”
Phó Oánh Tuyết nghe vậy, cau mày, trong mắt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Kiều Kiều, Vân sư muội đâu có ác ý gì. Ngươi đừng cố tình gây chuyện với nàng nữa.”
Lý Kiều Kiều sầm mặt, tức giận:
“Oánh Tuyết, ta có gây chuyện gì đâu? Chẳng qua ta chỉ nói thật thôi mà!”
Triệu Sơn thấy Lý Kiều Kiều có vẻ không vui, định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy Du Mân vừa rút gai độc sau lưng hắn khiến hắn đau đến hét lên.
Phó Oánh Tuyết vốn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không muốn nói thêm gì nữa.
Lý Kiều Kiều siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Vì sao đến cả Oánh Tuyết cũng giúp Vân Tranh?
Lúc này, Vân Tranh đã đến chỗ mắt trận, cúi người nhặt một viên đá nhỏ lên. Ngay khoảnh khắc đó, trận pháp tan biến, một tia sáng đỏ b.ắ.n thẳng vào viên đá.
Nhìn kỹ, trên mặt đá hiện lên một hàng chữ:
Phá trận giả, là người có duyên.
Vân Tranh cạn lời.
Người phá trận là có duyên? Thế những người không phá được chẳng phải đều c.h.ế.t oan sao?
Quả nhiên, khi quay đầu lại, quả thực có vài t.h.i t.h.ể nằm đó, xem ra c.h.ế.t chưa quá ba ngày.
Cô nhìn viên đá một chút, rồi vô cảm ném đi.
Thứ này hại người quá.
Cùng lúc đó—
Tại một hòn đảo giữa biển Thương Hải, một người đàn ông cao gầy khoác áo đen bỗng dừng bước. Hắn khẽ quay đầu lại, như thể có thể xuyên qua tầng tầng chướng ngại mà nhìn thấy điều gì đó.
Dưới chiếc mũ đen, đôi môi đỏ mọng, góc cạnh rõ ràng, mang theo nét quyến rũ mê người.
Hắn l.i.ế.m môi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tà mị.
“Ném…”
Chưa dứt lời, giọng nói đã bị gió biển cuốn đi.
Ngay sau đó, hắn đưa tay lên, lộ ra làn da trắng muốt nhưng có những hoa văn đen u ám nổi bật.
Lạch cạch! — Hắn búng tay.
Trong chớp mắt, vô số hắc khí từ người hắn phóng ra, băng qua mặt biển, xuyên qua Bắc Kỳ Sơn, lao thẳng về phía…
Vân Tranh quay lại chỗ cả nhóm. Họ cũng đã phát hiện ra rất nhiều t.h.i t.h.ể xung quanh, ai nấy đều sợ đến nhảy dựng.
“Trận pháp bị phá rồi.” – Vân Tranh nói – “Ngày mai chúng ta tranh thủ lấy thánh linh quả rồi nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tưởng Phong hỏi: “Là ngươi phá trận?”
Vân Tranh không trả lời.
Mấy người còn lại sắc mặt không rõ tâm tình.
“Ngủ sớm đi.” – Vân Tranh cũng chẳng muốn dây dưa với họ, chỉ nhẹ nhàng nhún chân, nhảy lên một cành cây gần đó, dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu không phải còn nhiệm vụ, có lẽ cô đã rời đi từ lâu.
Du Mân ngước nhìn gương mặt kinh diễm kia, ánh mắt hơi lay động.
Hôm sau, không còn trận pháp cản đường, cả nhóm nhanh chóng lấy được ba quả thánh linh quả.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Không còn cảm giác nhẹ nhõm như trước, bầu không khí trên đảo giờ đây trở nên nặng nề hẳn.