Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 190: Phong Vân Chiến Đội

Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:12

Sau khi vỗ tay chúc mừng xong, năm người nhìn nhau cười vui vẻ.

Úc Thu nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói:

“Thật ra ta có một lý tưởng, chính là tiến vào Trung Linh Châu, xem thử nơi đó trong truyền thuyết rốt cuộc là như thế nào!”

“Chỉ là nghe nói, mấy trăm năm nay, người có thể trở về sau khi đi đến Trung Linh Châu cực kỳ hiếm hoi.”

Vân Tranh mím môi, ánh mắt kiên định, chậm rãi nói:

“Ta nhất định phải đến Trung Linh Châu.”

Nàng còn phải đi tìm A Thước, tìm Vân Quân Việt và Đế Lam.

Gia gia nàng rất nhớ bọn họ.

Mộ Dận hơi há miệng ngạc nhiên:

“Hả? Các ngươi đều muốn đến Trung Linh Châu à? Nhưng ta nghe nói tu vi cấp Linh Đế đến đó cũng chẳng được xem là cường giả.”

Mạc Tinh gật đầu:

“Đương nhiên là không tính rồi.”

Tám vạn năm trước, Trung Linh Châu và Đông Châu vốn là một thể, đều gọi là Vân Thưởng đại lục. Khi đó, đại lục này chưa bị chia tách.

Phong Hành Lan gật đầu, nói:

“Theo ghi chép trong Tái sử ký, tám vạn năm trước từng xảy ra một trận chiến tranh vô cùng khủng khiếp và không thể lý giải. Một siêu cấp cường giả thần bí đã dùng một kiếm c.h.é.m đôi Vân Thưởng đại lục, khiến nó phân thành hai.”

“Khi ấy, kiếm khí quá đỗi đáng sợ, tạo ra một vùng hải vực rộng lớn không thể vượt qua — gọi là Tứ Nguy Hải Vực. Kiếm khí ấy vẫn còn tồn tại, ngăn cản mọi người đến gần suốt trăm ngàn năm. Vì vậy, Trung Linh Châu và Đông Châu hoàn toàn tách biệt.”

Mạc Tinh, Úc Thu và Mộ Dận hiển nhiên đều từng nghe chuyện về sự chia tách hai châu này, nên cũng không quá bất ngờ.

Vân Tranh thì lại rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, nàng lên tiếng:

“Nếu Vân Thưởng đại lục vốn là một thể, vì sao sau khi tách ra, linh khí giữa hai châu lại có sự chênh lệch quá lớn như vậy?”

Phong Hành Lan giọng lạnh lùng nói:

“Trong trận chiến khủng khiếp kia, toàn bộ lực lượng chủ lực mạnh nhất đều nằm bên phía Trung Linh Châu. Sau đó, họ phát hiện một khe hở trong Tứ Nguy Hải Vực, từ đó âm thầm tìm cách hút linh khí từ Đông Châu.”

“Hiện tại, linh khí Đông Châu vẫn liên tục chảy về Trung Linh Châu. Theo thời gian, Đông Châu rất có thể sẽ trở thành một nơi không còn thích hợp để tu luyện.”

Những lời này khiến Vân Tranh như bừng tỉnh.

Thì ra là vậy.

Trong trận chiến tám vạn năm trước, các cường giả mạnh nhất ở phía Trung Linh Châu. Nhưng khi mất đi nguồn linh khí dồi dào, họ dần chạm đến cực hạn và không thể đột phá tiếp, tức là sinh mệnh sắp chấm dứt.

Vì vậy, bọn họ mới nghĩ đến việc "nhập cư trái phép", hút linh khí từ Đông Châu để duy trì sức mạnh và kéo dài thọ nguyên.

Linh khí càng nồng đậm thì càng dễ đột phá tu vi!

Trong khi đó, những người bị kẹt lại Đông Châu không phải lực lượng chủ lực, đa số là tán tu hoặc người yếu, hoàn toàn không đủ khả năng ngăn cản hành vi "hút cạn" linh khí từ bên kia.

Dần dần, sự chênh lệch giữa hai châu ngày càng lớn.

Không thể tưởng tượng nổi, trong suốt tám vạn năm, Trung Linh Châu đã hút bao nhiêu linh khí từ Đông Châu!

Có lẽ đến một ngày nào đó, Đông Châu sẽ trở thành một vùng đất cằn cỗi vô dụng...

Vân Tranh cau mày, trong đôi mắt phượng ánh lên vẻ khó đoán.

“Dù thế nào đi nữa, trước tiên chúng ta phải trở nên mạnh mẽ đã!”

Nàng cười nhìn mấy người kia.

“Tất nhiên rồi!” Mạc Tinh hớn hở nhướng mày.

Mộ Dận cũng thể hiện quyết tâm:

“Nếu các ngươi đều muốn đi, vậy ta cũng phải đi!”

Úc Thu thấy thế, cũng mỉm cười.

Phong Hành Lan đam mê kiếm đạo, mà đỉnh cao của kiếm đạo là vô hạn. Đông Châu chỉ là điểm khởi đầu của hắn, Trung Linh Châu cũng chưa chắc đã là điểm kết thúc.

Mọi người bắt đầu trò chuyện về lý tưởng của bản thân.

Bầu không khí thoải mái, ai nấy đều phấn khởi.

Mộ Dận tuy tuổi còn nhỏ, nhưng được mấy người đi trước làm gương, hắn cũng hạ quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn, không để bản thân trở thành gánh nặng cho đội.

Bất giác, thời gian trôi qua rất nhanh.

Úc Thu vỗ đùi một cái, hỏi:

“À đúng rồi, đội chúng ta gọi là gì?”

Phong Hành Lan: “Ta sao cũng được.”

Mạc Tinh nhún vai: “Đừng đặt tên khó nghe là được.”

Mộ Dận hăng hái đề nghị:

“Gọi là... Vô Địch Tiểu Đội đi!”

Phong Hành Lan: “……”

Mạc Tinh: “… Không ra gì.”

Cái tên này... quá trẻ con rồi! Quả nhiên là đầu óc tiểu hài nhi mới nghĩ ra được.

“À...” Bị từ chối, Mộ Dận buồn bã chu môi.

Úc Thu đề xuất:

“Năm người vô địch thì sao?”

Phong Hành Lan: “……”

Vân Tranh: “……”

Mạc Tinh suýt thì nghẹn sặc vì ý tưởng "đỉnh cao" này, ánh mắt mang đầy vẻ ghét bỏ nhìn Úc Thu, rồi quay sang Mộ Dận, vỗ vai hắn đầy đồng cảm:

“Vừa rồi là ta trách nhầm ngươi.”

So ra, tên của Mộ Dận vẫn còn tốt chán.

“Hả?” Mộ Dận không hiểu gì cả.

Vân Tranh và Phong Hành Lan thì đã hiểu rõ ý Mạc Tinh.

Úc Thu thấy bị chê bai, tức tối đ.ấ.m Mạc Tinh một cái:

“Đừng có mà lắm lời. Lần trước chuyện tô son lên mặt ngươi, ta còn chưa tính sổ đâu!”

“Sao ngươi còn nhắc lại chuyện cũ nữa!” Mạc Tinh xoa mũi, lúng túng cười.

Úc Thu lại đưa ra vài cái tên khác, nhưng chẳng có cái nào khiến mọi người vừa ý.

Đúng lúc này, Vân Tranh chậm rãi lên tiếng:

“Hay là gọi là Phong Vân, mang ý nghĩa là chúng ta sẽ khuấy động phong vân ở khắp nơi đi?”

Không khí xung quanh yên lặng vài giây.

Người đầu tiên lên tiếng là Phong Hành Lan:

“Ta thấy được. Lấy kiếm đạo khuấy động phong vân, rất hợp với ta.”

“Ta cũng đồng ý, nghe xong là thấy m.á.u nóng sôi trào!” Mạc Tinh gật đầu đầy hài lòng.

“Còn hơn cái tên ‘Chiến Lang’ của ta chứ.” Úc Thu bĩu môi, nhưng rõ ràng cũng đã gật đầu đồng ý.

Mộ Dận đương nhiên không phản đối.

“Phong Vân Chiến Đội, chính thức thành lập!”

Trong lô ghế, bầu không khí vô cùng vui vẻ và hòa hợp.

Bóng đêm buông xuống, buổi đấu giá sắp bắt đầu.

Người đến tham dự đấu giá ngày càng nhiều, ai cũng mang mặt nạ hoặc đội vật che mặt, tăng thêm vẻ thần bí.

Lúc này, một nam tử toàn thân phủ kín áo choàng đen bước vào, ngoài đôi môi đỏ mọng và làn da trắng nõn, cả người đều ẩn trong bóng tối, toát lên một vẻ đẹp quyến rũ c.h.ế.t người. Phía sau hắn là một nữ tử.

Nữ tử kia mang mặt nạ, mặc váy dài diễm lệ, bước đi uyển chuyển quyến rũ, khiến không ít nam nhân xung quanh không thể rời mắt.

Nàng đưa ra một tấm thiếp vàng cho vị quản sự có nốt ruồi đen.

Sau khi kiểm tra, vị quản sự lập tức cho bọn họ vào trong.

Dù nam tử áo đen không nói gì, nhưng khí thế quanh người hắn khiến ai nấy cảm thấy áp lực nặng nề.

Có người hầu đến dẫn đường.

“A Tháp Ly…” Nữ tử định nói gì đó.

“Ừm?” Một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên.

“Chủ… nhân.” Nữ tử vội cúi đầu, sống lưng lạnh toát, vội vàng đổi sang một thứ ngôn ngữ không quá lưu loát.

Người hầu thoáng nhìn hai người họ với ánh mắt nghi hoặc.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của nam tử áo đen, hắn lập tức cúi đầu, trong lòng bỗng run sợ không hiểu vì sao.

Sau khi được dẫn vào một ghế lô trên tầng ba, nữ tử liền "phịch" một tiếng quỳ xuống.

“Chủ nhân… Kim Nhung biết sai rồi, không nên dùng ngôn ngữ dị tộc ở chợ đen.”

Nam tử áo đen ngồi xuống, dường như chẳng thèm để ý đến lời nàng, chỉ giơ nhẹ ngón tay.

Một con rắn nhỏ chui ra từ tay áo rộng thùng thình của hắn.

“Tê tê ~”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.