Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 192: Trong Tháp Dòng Khí

Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:12

Khu vực Trục Xuất nằm ở rìa phía nam của Đông Châu, đúng như tên gọi, nơi này chuyên dùng để đày những kẻ phạm tội hoặc bị Đông Châu ruồng bỏ. Người sống ở đó, hoặc là đồ đệ phạm đại tội không thể tha thứ, hoặc là những kẻ bị chính đại lục vứt bỏ.

Phong Hành Lan trầm tư một lúc rồi nói:

“Không ngờ bí cảnh lần này lại xuất hiện ở vùng Trục Xuất. Nơi đó hoàn toàn không có pháp luật, mạnh được yếu thua, g.i.ế.c người không cần trả giá, ai mạnh thì sống.”

Vân Tranh cũng từng đọc sách về khu vực đó – đúng là một nơi khó nhằn.

Vùng Trục Xuất ẩn chứa vô số nguy hiểm chưa biết, không thể lường trước.

Mặc dù Mạc Tinh và những người khác đều là thiên tài kiêu ngạo, tư chất hơn người, nhưng nếu so về độ hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, thì rõ ràng không thể sánh với đám người lăn lộn nơi ấy.

Hơn nữa, dù tu vi của họ hiện tại không yếu, nhưng cũng chưa đủ mạnh để đảm bảo an toàn cho bản thân trong một nơi vô pháp vô thiên như vậy.

Ở đó, thân phận hay bối cảnh gì cũng đều vô dụng cả.

Mộ Dận hỏi:

“Vậy chúng ta có còn đi không? Nghe người hầu vừa nói, bí cảnh sẽ mở ra sau khoảng một tháng nữa.”

Cả nhóm im lặng, ai nấy đều đang suy nghĩ.

Cuối cùng, họ quyết định tạm thời bàn bạc kỹ hơn sau. Dù sao cũng đang trong ba ngày nghỉ ngơi, không thể lãng phí.

Rời khỏi khu chợ đen, năm người rủ nhau vào một tửu lâu, định ăn uống cho thỏa thích.

Ăn no uống đủ, cả nhóm quay về Thánh Viện.

“Mai gặp nhé.”

Chia tay nhau trước cửa sân ký túc xá, Vân Tranh một mình trở về phòng.

Nàng đẩy cửa sổ ra, ngước nhìn trăng rằm treo giữa bầu trời, trong lòng bất giác nhớ đến Dung Thước. Không biết giờ này hắn ở Trung Linh Châu sống ra sao, hy vọng mọi chuyện đều ổn.

Ngẩng đầu thêm một lúc, Vân Tranh liền rảo bước đến Tinh Sao Phượng Gian.

Trong khu vực này, bên trái là suối nước nóng linh dịch, cạnh đó có một chiếc đình nhỏ để hóng gió – nơi Nhị Bạch thường nằm nghỉ. Phía chính giữa là một tòa tháp cao mờ ảo thần bí, còn bên phải là cánh đồng linh thảo rộng mênh mông.

Trên ruộng, linh dược linh thảo phát triển mạnh mẽ. Đây là chỗ Vân Tranh trước kia hái về khi ra ngoài rèn luyện, có cả hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm – chỉ thiếu thiên phẩm.

Lúc này Nhị Bạch và Tam Phượng đều đang ngủ say, hoàn toàn không phát hiện nàng đã đến.

Vân Tranh cũng không định đánh thức bọn chúng. Mục đích lần này của nàng là Phượng Tinh Tháp.

Vừa bước vào tháp, nàng lập tức cảm nhận được linh khí từ khắp bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, như muốn xông thẳng vào cơ thể.

Lầu một trống rỗng. Dung Thước từng nói với nàng, tầng này có cơ duyên, nhưng phải tự mình tìm lấy. Ngoài ra, nếu tu luyện trong tháp thì thời gian ở đây gấp mười lần bên ngoài.

Nói cách khác, mười ngày trong tháp chỉ tương đương một ngày ngoài đời.

Về sau, nếu tu vi càng cao thì độ lệch thời gian còn chênh lệch hơn nữa.

“Cơ duyên tầng một là gì nhỉ?” – Vân Tranh vừa lẩm bẩm vừa quan sát xung quanh.

Đúng lúc này, cánh cửa tháp tự động đóng lại.

Ánh sáng nơi tầng một dần mờ đi, cuối cùng tối đen như mực.

Dù là tu sĩ, nàng cũng chỉ nhìn thấy một màn đen thui. Nàng đưa tay lên, muốn kiểm tra xem có thể thấy hành động của mình hay không.

Không thể.

Vân Tranh cau mày, khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa – đôi mắt ánh lên một tia đỏ kỳ dị.

Sắc mặt nàng hơi biến đổi.

Ngay cả khi mở Huyết Đồng cũng không thể nhìn thấy gì!

Đột nhiên, một luồng khí tức nguy hiểm ập tới. Vân Tranh nghiêng người né tránh, nhưng luồng khí kia như có mắt, lập tức chuyển hướng đánh trúng n.g.ự.c nàng.

Ngay tức thì, một cơn đau dữ dội truyền đến.

Phịch—

Phịch—

Phịch—

Vân Tranh liên tục bị luồng khí đó đánh trúng.

Hơn nữa, theo thời gian, lực tấn công của nó càng mạnh, lại còn mang theo cảm giác nóng bỏng như lửa đốt.

Lục phủ ngũ tạng như bị nung cháy.

Cơ thể như sắp bị ngọn lửa vô hình thiêu rụi.

Trong bóng tối, chỉ còn ánh mắt lạnh lùng của Vân Tranh lấp lóe, như dã thú rình mồi, sẵn sàng phản kích.

Nàng giơ tay lên, rút ra trường thương, vừa vung một cái, dòng khí như bị xé rách, vang lên tiếng gió rít phá không.

“Liệt Diễm Đoạt Hồn Thương!”

Ánh lửa bùng lên dữ dội, soi rõ một phần tầng một – nhưng chỉ thoáng chốc sau đã vụt tắt, bóng tối lại bao trùm.

Vân Tranh khẽ cười, đầy tà khí, tựa như hứng thú càng tăng.

Thời gian trong tháp trôi qua nhanh chóng, còn bên ngoài thì như ngừng lại.

Chớp mắt, nàng đã bị nhốt trong tháp suốt bốn ngày.

Từ hoang mang ban đầu, đến khi dần thành thục, thậm chí có thể chủ động bắt lấy dòng khí nóng bỏng đó.

Nàng ngạc nhiên phát hiện, dòng khí ban đầu vốn không thuộc tính, nhưng sau khi chủ động công kích thì lại biến thành khí hỏa thuộc tính.

Và ngày càng mạnh.

Tay trắng nõn nắm chặt dòng khí, dù bị bỏng đến đỏ lên, nàng cũng không hề để tâm. Hai tay cố sức giữ lấy dòng khí đang giãy giụa.

Nó muốn thoát!

Vân Tranh cười âm u:

“Ngươi dám động nữa thử xem, ta xé ngươi nát ra ngay tại đây!”

Dòng khí run lên, sau đó bất động.

Bắt nạt kẻ yếu một cách vô sỉ.

Bỗng nhiên, tầng một bừng sáng trở lại.

Vân Tranh nheo mắt vì chói, đến khi thị lực khôi phục mới phát hiện dòng khí trong tay đã biến mất.

Nói đúng hơn, nó vừa chui vào đan điền của nàng.

Nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng.

Không hề có cảm giác khó chịu hay dị biến gì. Vân Tranh nhíu mày, dùng thần thức kiểm tra đan điền – nhưng lại chẳng thấy chút bóng dáng nào của dòng khí.

Kỳ lạ!

Nghĩ mãi không ra, nàng thở dài: Thôi, lần sau gặp Dung Thước thì hỏi vậy.

Nàng phát hiện cánh cửa dẫn lên tầng hai vẫn chưa xuất hiện. Ngay khi đang nghi hoặc, trong không trung hiện lên một hàng chữ:

“Tiến độ: 1/8.”

“Ý là còn phải tới bảy lần nữa sao?”

Như thể có linh tính, dòng chữ vừa hiện ra đã biến mất, thay vào đó là một chữ duy nhất: “Đúng.”

“Vậy ngươi biết cái vừa rồi chui vào đan điền ta là thứ gì không?”

Lại một hàng chữ nữa hiện lên:

“Thực lực hiện tại của ngươi chưa đủ để gánh vác đáp án.”

Vân Tranh nghiến răng, rõ ràng đang tức đến phát điên.

Nàng biết mình còn yếu, nhưng cũng không cần bị nhắc đi nhắc lại như vậy chứ!

“Rất tốt! Ngươi cứ chờ đó cho ta!”

Nói xong, nàng rời khỏi tháp.

Khi về đến phòng, trời đã sáng. Một đêm ngoài đời tương đương bốn năm ngày trong tháp.

Quả thật là nơi tu luyện lý tưởng.

Chỉ có điều…

Thật khiến người ta tức chết!

Ngày nghỉ thứ hai, Vân Tranh ra ngoài, mua về một nghìn lá bùa Minh Hoàng, một đống linh thảo linh dược, thêm quần áo và các vật dụng cần thiết.

Chưa đầy mấy hôm, 400 vạn linh thạch thượng phẩm đã sạch túi.

Vân Tranh lại quay về kiếp kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Về tới sân, nàng vùi đầu vào luyện đan, vẽ bùa và tu luyện.

Mãi đến tối, đám Úc Thu mới tới chơi, nàng mới chịu dừng lại.

Trong sân.

Vân Tranh mang ra ba hồ rượu trái cây Tuyết Vụ, nhìn bốn người bạn với dáng ngồi đủ kiểu rồi nói:

“Biết các ngươi mê loại rượu này, hôm nay ta luyện được ba bình Tuyết Vụ trái cây, các ngươi cứ từ từ uống nhé, ta đi luyện đan tiếp đây.”

“Đừng mà, hôm nay là ngày nghỉ, luyện đan cái gì nữa?” – Mạc Tinh lập tức kéo nàng lại.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.