Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 196: Ăn Ngay Nói Thật
Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:12
Một tháng sau.
Đông Châu xảy ra không ít chuyện lớn.
Thứ nhất, khắp Đông Châu đều biết kết giới giữa hai giới đã vỡ, dị tộc xuất hiện, tuy nhiên dường như các thế lực lớn đã đạt được một thỏa thuận ngầm nào đó với dị tộc, tạm thời duy trì hòa bình.
Hiện tại, trong cảnh giới Đông Châu, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dị tộc mắt lục, hình dạng có phần khác với người Đông Châu, mang theo phong cách đặc trưng của dị vực, nam nữ phục sức đều có chút hở hang, không hợp thuần phong mỹ tục.
Dù là vì nguyên nhân lịch sử hay do tập tục sinh hoạt khác biệt, người Đông Châu đều có phần bài xích dị tộc, loại người này cơ bản chẳng bao giờ nhận được sắc mặt dễ nhìn từ họ.
Thứ hai, khu vực bị trục xuất liên tục xảy ra hiện tượng kỳ dị, thiên địa linh bảo liên tiếp xuất thế, khiến cả Đông Châu xôn xao.
Hơn nữa còn xuất hiện dấu vết của thần thú — nghe nói chính là Thanh Long thời thượng cổ.
Nghe tin, Thanh Long quốc đã lập tức cử người đến tranh đoạt thần thú.
Dù gì, thần thú mà bọn họ phụng thờ cũng chính là Thanh Long của thời thượng cổ.
Mấy nghìn năm trước, Đông Châu từng có bốn siêu cường quốc: Thanh Long quốc, Chu Tước quốc, Bạch Hổ quốc và Huyền Vũ quốc. Cả bốn quốc gia đều có thần thú trấn quốc. Đáng tiếc, sau này khoảng vài trăm năm, Huyền Vũ quốc đắc tội với một nhân vật quyền thế đến từ Trung Linh Châu. Kết quả, người đó chẳng những g.i.ế.c c.h.ế.t thần thú Huyền Vũ mà còn tiện tay diệt luôn cả Huyền Vũ quốc.
Thế là, Huyền Vũ quốc bị xóa sổ.
Chỉ còn lại ba siêu cường quốc.
Về sau, không rõ vì lý do gì, ba thần thú trấn quốc còn lại — Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ — đều dần trở nên suy yếu, dần dà ẩn mình trong dòng chảy thời gian.
Ba quốc gia cũng vì thế mà suy thoái, nhưng dù sao nội tình vẫn còn đó, vẫn là những cường quốc một phương trong Đông Châu, không ai dám coi thường.
Thần thú thông thường căn bản không thể so với thần thú thời thượng cổ, ít nhất thì huyết mạch đã không còn ở cùng một cấp bậc.
Thời kỳ đỉnh cao, một thượng cổ thần thú đủ sức nghiền nát cả mười Linh Đế!
Tin tức Thanh Long thời thượng cổ xuất thế, dù thật dù giả, cũng đáng để thử một phen.
Bạch Hổ quốc và Chu Tước quốc cũng không chịu thua, đều nhòm ngó Thanh Long. Nếu đoạt được nó, quốc lực của họ chắc chắn sẽ được nâng lên đáng kể, có thể khôi phục lại thời kỳ huy hoàng trước kia, không còn sợ bất kỳ thế lực nào chèn ép.
Trong chớp mắt, cái tên “khu vực bị trục xuất” vang dội khắp Đông Châu.
Rất nhiều người đổ xô vào nơi này, nhưng đa phần lại quên mất nó tàn khốc ra sao — chưa kịp đặt chân hẳn vào đã bị ám sát.
Tất cả vật phẩm hữu dụng trên người đều bị cướp sạch.
Khu vực bị trục xuất chỉ có một lối vào, bị những kẻ hung ác dòm ngó như hổ rình mồi. Muốn đi vào, thật sự quá khó.
Chỉ trong vòng một tháng, nơi cửa vào đã chất đầy t.h.i t.h.ể hàng ngàn hàng vạn người.
Nơi đây nằm ở phía nam Đông Châu, thoạt nhìn chỉ là một vùng hoang vu trống trải.
Nhưng thực ra, khu vực bị trục xuất nằm ngay tại nơi đó, chỉ là bị một trận pháp hư ảo che giấu mà thôi.
Kẻ nào không biết cách vào sẽ chỉ loanh quanh trong vùng đất hoang vu, không tìm ra lối đi.
Chỉ ai biết cách mở trận mới có thể tiến vào khu vực thật sự.
Lúc Vân Tranh cùng mọi người đến nơi, họ trông thấy vài người đang đi vòng quanh khu đất hoang kia, rõ ràng là chưa tìm được đường vào.
Tu vi của những người đó vào khoảng Linh Tông nhị tam giai, không tính là cao.
Bọn họ cũng phát hiện ra nhóm người Vân Tranh, ánh mắt thoáng lộ ra tia kinh diễm — trai thanh gái lịch, ai nấy đều nổi bật.
Có điều, một đám thiếu niên chạy đến nơi này làm gì?
Những người đó khẽ nhíu mày, nhưng cũng không xen vào việc người khác, chỉ im lặng quan sát.
Dù trận pháp che giấu đã phong tỏa một phần, Vân Tranh và nhóm người vẫn ngửi được rõ ràng mùi m.á.u tươi tanh nồng cùng mùi hôi thối buồn nôn truyền đến từ bên trong.
Vân Tranh nghiêng đầu hỏi:
“Các ngươi từng tới đây chưa?”
Mấy người lắc đầu. Chỉ có Phong Hành Lan gật nhẹ.
Mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía hắn, trong mắt mang theo sự mong đợi rõ rệt — ai dè hắn nhàn nhạt nói một câu:
“Chỉ đi ngang qua, chưa từng vào.”
“….” Mọi người đồng loạt đỡ trán.
Mạc Tinh bước tới, đập tay lên vai hắn, thở dài nói:
“Tính cách kiểu ma nhân này của ngươi, bao giờ mới sửa được hả!”
Phong Hành Lan liếc xéo hắn:
“Ăn ngay nói thật.”
“Ăn ngay nói thật.”
Úc Thu lười nhác phụ họa một câu, nói đồng thanh cùng hắn, còn kèm theo vẻ mặt đầy trêu chọc.
Câu “ăn ngay nói thật” này, trong suốt một tháng qua, Phong Hành Lan đã nói không biết bao nhiêu lần. Úc Thu bị ảnh hưởng, lại còn cố tình bắt chước, hễ mở miệng là nói theo.
Cả nhóm không nhịn được mà bật cười.
Nam Cung Thanh Thanh cũng che miệng cười khẽ.
Chung Ly Vô Uyên bên cạnh liếc nhìn nàng một cái, rồi nói:
“Nói cách khác, chúng ta đều là lần đầu tiên đến khu vực bị trục xuất.”
Vân Tranh tiếp lời:
“Đúng vậy. Dạo gần đây, số người đổ vào nơi này tăng nhanh chóng mặt. Nghe nói người vào thì nhiều, nhưng về chẳng được mấy ai. Chúng ta không thể hành động tùy tiện. Người bên trong chắc chắn đã có chuẩn bị, đang chờ để cướp tài nguyên của chúng ta.”
“Bên trong chắc chắn cực kỳ nguy hiểm. Hoàng huynh ta từng gửi tin báo, nói Chu Tước quốc đã phái người đến đây nửa tháng trước, đến giờ vẫn chưa có tin tức.” — Nam Cung Thanh Thanh nói, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Phong Hành Lan cũng nhíu mày:
“Bạch Hổ quốc cũng không có tin tức trở về.”
Nghe vậy, Vân Tranh mơ hồ cảm thấy bên trong có ẩn chứa âm mưu.
Úc Thu hiếm khi nghiêm túc, trầm giọng nói:
“Hay là chúng ta đừng vào nữa. Bên trong nguy hiểm đã vượt ngoài khả năng kiểm soát của chúng ta rồi.”
“Ta đồng ý.” — Vân Tranh gật đầu. Tối hôm qua nàng đã bói một quẻ cho cả đội, hiện lên hình tượng nguy hiểm trùng trùng, sống c.h.ế.t đan xen, nhưng cũng là một cơ hội cơ duyên cực lớn.
Chỉ là… có những chi tiết trong quẻ không thể nhìn thấu hoàn toàn.
Ai có thể đoán trước được tương lai?
Vân Tranh muốn trở nên mạnh hơn, nhưng mạng sống mới là quan trọng nhất, bạn bè bên cạnh cũng không thể thiếu một ai.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng không ai phản đối.
“Đừng buồn, chúng ta tiếp tục đi làm nhiệm vụ! Sau đó quay về Thánh Viện nhận điểm tích phân, rồi đi thử luyện!” — Vân Tranh cười nhẹ, nói tiếp:
“Chẳng phải thử luyện còn có bảng xếp hạng sao? Chúng ta phải leo lên đầu bảng mới được!”
Tám người nhìn nhau cười lớn.
Yến Trầm bật cười, giả vờ buồn bã, thở dài một hơi:
“Khổ thân ta, thực lực yếu quá, chắc chẳng leo nổi hạng cao đâu…”
Vân Tranh nghe vậy, liền kéo Phong Hành Lan đứng trước mặt Yến Trầm, đặt tay Yến Trầm lên cổ tay Phong Hành Lan, nghiêm túc nói:
“Trên đời này chẳng có gì khó, đừng sợ thực lực không đủ. Ngươi chỉ là còn thiếu một người như Phong Hành Lan thôi!”
Phong Hành Lan: “……”
Yến Trầm miễn cưỡng nở nụ cười, lập tức rụt tay về, liên tục lắc đầu:
“Không được, không được…”
“Ta thấy luyện đan hợp hơn. A Dận à, để ngươi dạy hắn nhé.”
Mộ Dận: “!!!”
Cứu mạng với!
Phong Hành Lan liếc nhìn Mộ Dận, hỏi:
“Luyện tới đâu rồi?”
“…Cũng… ổn ạ.” — Mộ Dận cúi đầu gật lia lịa như gà mổ thóc, mặt mày khổ sở. Điều khiến hắn hối hận nhất chính là lúc trước dám khóc một trận, kết quả rước về một tên cuồng tu luyện như Phong Hành Lan.
Đã dạy là phải thật đánh thật luyện!
Mỗi lần giao đấu, Mộ Dận luôn là người bị thương.
Yến Trầm liếc thấy gương mặt “bi thương” của Mộ Dận, liền có chút áy náy, vội an ủi:
“Ngươi mà bị thương thì đừng lo, có cần đan dược thì cứ tìm ta.”
Phong Hành Lan nhíu mày:
“Cũng đâu phải thương nặng gì, chịu đựng là được.”
Mộ Dận tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy bi thương và tuyệt vọng.
“Phụt! Ha ha ha…” — Mấy người bên cạnh không nhịn được mà cười ồ lên.