Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 206: Trai Cò Đánh Nhau

Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:13

Mộ Dận nghe thấy rất nhiều người bàn tán về việc hắn “mặt đen”, sắc mặt hắn lại càng tối sầm hơn – chỉ là không ai nhận ra được biểu cảm hiện tại của hắn mà thôi.

Quả nhiên… mặt hắn đen thật.

Trên lôi đài, hai bên thế lực đối lập đã đứng sẵn vị trí, chờ trận đấu bắt đầu.

Vị trọng tài lớn tuổi vừa ra hiệu lệnh, người của Kim Đao Bang liền chậm rãi tấn công về phía nhóm Vân Tranh, thần sắc tỏ vẻ kiêu căng, khinh thường rõ rệt.

Bọn họ rõ ràng không coi nhóm Vân Tranh là đối thủ!

Nhóm Vân Tranh, vì muốn tiếp tục khiêu chiến được nhiều trận hơn, nên cũng không định tốc chiến tốc thắng. Họ phối hợp với tốc độ chiến đấu của người Kim Đao Bang, không hề vội vàng.

Người Kim Đao Bang dần nhận ra nhóm Vân Tranh cực kỳ linh hoạt, né tránh như khỉ nhảy tới nhảy lui, đánh mãi cũng không trúng được.

"Đáng chết!"

Một tên cao gầy có sức uy h.i.ế.p trong nhóm Kim Đao Bang cũng đang ở trên đài, phát hiện đối phương cứ né tránh mãi khiến hắn bực tức đến mức suýt nổi điên.

Những kẻ trên lôi đài cũng không phải ngốc, tự nhiên nhìn ra được Kim Đao Bang vốn dĩ không mạnh hơn bao nhiêu so với bang phái kỳ lạ mới nổi này. Quan sát kỹ thì phát hiện người của Phong Vân Bang đều có tốc độ cực nhanh.

Nhìn qua chẳng khác nào người Phong Vân Bang đang trêu đùa bọn họ vậy.

Tên cầm đầu Kim Đao Bang âm thầm rủa một tiếng, rồi truyền âm cho đồng bọn, bảo bọn họ nghiêm túc lại, không được lơ là nữa. Nhất định phải lấy lại thể diện.

Lúc này, Kim Đao Bang mới bắt đầu thi triển thực lực thật sự.

“Phanh!”

“Phanh!”

“Oanh!”

Vân Tranh thấy đối phương bắt đầu đánh thật, liền khẽ ra hiệu cho Phong Hành Lan và những người khác.

Bọn họ lập tức hiểu ý.

Đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ từ Kim Đao Bang, Vân Tranh giơ trường thương lên đỡ đòn, bị ép lùi lại vài bước mới đứng vững. Trên mặt thể hiện rõ vẻ cố gắng gượng ép chống đỡ, mồ hôi cũng lấm tấm trên trán, linh lực âm thầm vận chuyển.

“Wa, mạnh thật đấy!” Vân Tranh cắn răng nói, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

Người đối diện nghe vậy thì phá lên cười ngạo nghễ: “Mạnh? Nhóc con, ít ra cũng có chút mắt nhìn đấy. Chỉ vì một câu này của ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi thua đến thảm hại!”

Nói rồi, hắn vung trọng kiếm, ép mạnh lên trường thương của Vân Tranh —

Nhưng… kiếm chưa kịp ép xuống thì lại không nhúc nhích chút nào!

Hắn sững người trong chốc lát, kinh ngạc tột độ, thì phát hiện thân thương của Vân Tranh có dấu hiệu rạn nứt. Vân Tranh liền khoa trương hét lên: “Chiêu này mạnh thật! Đến cả trường thương của ta cũng bị đánh nứt rồi!”

“Ôi, tay ta đau quá!”

Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Vân Tranh – một người có dáng vẻ thấp bé, bình thường – cảm giác có gì đó… sai sai?

Ngay sau đó, Vân Tranh nhanh chóng lùi lại một bước, thở hồng hộc vài hơi, dáng vẻ như vừa sống sót sau tai nạn, bên ngoài thì kinh hoàng, bên trong thì thầm nghĩ: chiêu đó thật ra chẳng có lực gì, nàng còn tưởng hắn chưa kịp ra tay cơ đấy.

May mà mình phản ứng nhanh, diễn được rồi.

Người kia rất nhanh hoàn hồn, nghĩ rằng chính “chiến lực mạnh mẽ” của mình đã tạo áp lực cho đối phương, lập tức lấy lại tự tin. Nhìn Vân Tranh, trong lòng lại càng thêm khinh thường.

“A, to mồm thật!” – hắn nói, rồi tiếp tục vung kiếm về phía Vân Tranh.

Vân Tranh cầm cây trường thương đã sứt mẻ, tiếp tục “giao đấu” cùng người kia.

Trong khi đó, những người khác trong nhóm cũng đang diễn trò.

Phong Hành Lan và Chung Ly Vô Uyên mỗi người đối đầu với hai đối thủ.

Phong Hành Lan tính cách thẳng thắn, không giỏi diễn, chỉ đè ép thực lực đánh ngang tay.

Chung Ly Vô Uyên thì khống chế tốt, vừa hạn chế phạm vi chiêu thức, vừa giữ được trạng thái “giằng co” suôn sẻ.

Hai người họ diễn ra vẻ khá tự nhiên.

Ngược lại, Úc Thu và Mộ Dận bên này thì lại hơi... “lố”.

“Thu ca, cứu em!” – Mộ Dận hoảng hốt kêu to khi thấy một quả cầu linh lực màu lam lao tới.

“Đừng sợ, Thu ca đến đây!” – Úc Thu cầm chiếc quạt sắt, nhanh chóng chắn trước mặt Mộ Dận, xoay tròn quạt chắn đòn.

"Phanh ——!"

Dù quả cầu linh lực không làm Úc Thu bị thương, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bị đẩy lùi hai bước vì dư chấn.

Chỉ là… cái lùi đó không giống bị đánh bật, mà giống như... tự mình bước lùi chậm rãi vậy.

Mọi người: “……”

Hai người "diễn dở" nhất bang Phong Vân đứng cùng một chỗ.

Thật kỳ quặc.

Nam Cung Thanh Thanh thì rõ ràng xem đối phương như công cụ luyện tập, ra chiêu như đang kiểm tra thực lực.

Mạc Tinh thì đã thu liễm tính cách điên cuồng, thủ pháp ôn hòa, đầy phép tắc.

Trận này kéo dài gần nửa tiếng.

Nam Cung Thanh Thanh là người đầu tiên đánh bại đối thủ, sau đó quay sang hỗ trợ Chung Ly Vô Uyên hạ một người nữa.

Cứ thế, một người tiếp viện cho một người, Kim Đao Bang bất ngờ bị đánh bại mà không kịp phản ứng!

Khi vị trọng tài tuyên bố Phong Vân Bang chiến thắng, cả lôi đài đều bàng hoàng, kinh ngạc.

Rõ ràng là một bang phái nhìn có vẻ yếu ớt, sao lại thắng được?

Hồi tưởng lại trận đấu vừa rồi… hình như cũng chẳng có gì bất thường.

Có người kinh ngạc nói: “Phong Vân Bang lại thắng? Vậy chẳng phải giờ họ có 160 trục tinh rồi sao?”

“Kim Đao Bang làm ăn kiểu gì vậy? Giao gần hết trục tinh cho người ta rồi!”

“Ha ha ha… Giờ Kim Đao Bang chỉ còn lại có mười sáu trục tinh!”

“Ủa? Nếu giờ mà giành được trọn 160 trục tinh của Phong Vân Bang, cộng thêm trục tinh của bản thân, chẳng phải là có thể lên hạng lục đẳng bang phái rồi sao?”

Câu này vừa dứt, mọi người lập tức ùa lên lầu hai – nơi ghi danh khiêu chiến – để đăng ký đấu với Phong Vân Bang.

‘Bá bá bá’ – số lượng bang phái đăng ký khiêu chiến Phong Vân Bang trên màn hình tăng vọt chóng mặt.

Chỉ trong chốc lát, đã có hơn mười bang phái khiêu chiến.

Hầu hết đều cược toàn bộ 160 trục tinh để đấu.

Một vài bang phái khác thì chỉ cược 100 trục tinh.

Bang phái thăng cấp khác cá nhân: cá nhân cần 200 trục tinh, còn bang phái cần 1000 trục tinh để lên lục đẳng. Lên tam đẳng thì cần 10.000 trục tinh.

Lúc này, một người đàn ông lùn, mặt mũi béo núc, mắt ti hí tiến lại gần Vân Tranh, cúi đầu hỏi:

“Cô là bang chủ Phong Vân Bang?”

“Là tôi. Có chuyện gì sao?” – Vân Tranh đáp lễ phép. Dù sao cũng là người sắp dâng trục tinh cho bọn họ.

“Nhận khiêu chiến từ bang phái Bất Bại.” – gã đàn ông mặt to tai lớn hất hàm sai khiến.

“Nhưng mà…” – Vân Tranh ra vẻ do dự – “Nhưng mà bang Hắc Hổ đã đăng ký trước rồi. Hay là anh đợi chút?”

Gã kia nổi giận: “Chờ cái gì mà chờ? Chờ đến lúc bang các người hết sạch trục tinh à?”

“Nhưng…”

Gã đàn ông mập nhăn mày, vừa định mở miệng thì —

Một giọng khàn khàn vang lên: “Người ta chẳng nói rõ rồi sao? Phải để Hắc Hổ Bang đấu trước.”

Giọng nói lạnh như băng, đầy sát khí.

Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy một đoàn người tiến tới. Dẫn đầu là một ông già gù lưng, chỉ còn một mắt, không đeo bịt mắt mà để trần con mắt trống hoác, trông rợn người.

Vân Tranh khẽ nhướng mày: Câu nói kia quả không sai…

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.