Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 278: Đầm Rồng Hang Hổ
Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:18
Liễu Tầm Tã đương nhiên không trả lời nàng, vì nếu trả lời, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận ba người này có quan hệ với Phong Hành Lan.
Sắc mặt Liễu Tầm Tã tối sầm lại, ánh mắt hồ ly sắc bén kia mang theo khí thế công kích, chằm chằm nhìn Vân Tranh.
Hiện trường lúc này chỉ có ba người bọn họ, ánh mắt Liễu Tầm Tã đảo qua, trong lòng chợt cả kinh — không ổn, chắc chắn bọn họ đang cố tình kéo dài thời gian!
Liễu Tầm Tã tức giận quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Mau bắt hết bọn họ lại cho ta!”
Một câu ra lệnh dứt khoát khiến đám thị vệ Đông Cung đang hoang mang bừng tỉnh, lập tức thu lại những suy nghĩ riêng, nghiêm túc tập trung đối phó với ba người bọn họ.
Lúc này, hai lão giả đứng sau lưng Liễu Tầm Tã cũng đồng thời xuất chiêu.
Thực lực nửa bước Linh Đế đâu phải dễ đối phó!
Trong chớp mắt, hai lão giả nửa bước Linh Đế cùng hơn mười thị vệ Đông Cung hợp lực, vây công ba người Vân Tranh.
Mạc Tinh triệu hồi đại đao, tung hoành chiến trận, hơi thở cường đại của Linh Tông cửu giai theo đó bùng phát, quét mạnh về phía đám thị vệ!
Vân Tranh liếc nhìn Mộ Dận, trầm giọng nói: “A Dận, ngươi đối phó bọn họ, hai lão già này để ta lo!”
Mộ Dận hơi do dự vì lo lắng, nhưng vẫn gật đầu tuân theo mệnh lệnh.
“Vù” một tiếng, thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa triệu hồi song nhận đao, đạp bước lao lên đầu, linh lực Linh Tông tam giai kết hợp với song đao công kích, tốc độ nhanh như tia chớp, gần như không nhìn thấy.
“Khẩu khí lớn thật, dám nói một mình đối đầu hai người chúng ta?” Một trong hai lão giả mặc áo xám lạnh lùng lên tiếng.
Vừa nói, lão giơ tay lên, linh lực nửa bước Linh Đế cường đại bùng phát, tựa như dời non lấp biển, ào ào trấn áp về phía Vân Tranh.
Vân Tranh ném ra hai tấm phù văn bạo liệt cửu phẩm cùng lúc công kích.
“Oành ——”
“Oành ——”
Hai luồng sức mạnh va chạm nảy lửa giữa không trung.
Trong khoảnh khắc —
Trên bầu trời hoàng cung Bạch Hổ Quốc, lửa cháy hừng hực bốc cao.
Toàn cung kinh hãi, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay lúc đó, Vân Tranh từ túi trữ vật lấy ra một chồng phù văn màu vàng óng, không khác gì ném tiền, thẳng tay ném về phía hai lão giả kia.
“Phành ——”
“Oành ——”
“Oành ——”
Phía Đông Cung liên tục vang lên những tiếng nổ long trời lở đất, đủ loại linh lực từ phù văn xoáy chuyển và bùng phát dữ dội.
Cuộc giằng co kéo dài suốt một lúc.
Khói đen đặc cùng lôi điện màu tím nhè nhẹ đan xen không dứt.
Dù hai lão giả kia có thực lực mạnh, nhưng cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy. Ai lại điên đến mức đem cả đống phù văn cấp cao ném như không tiếc mạng thế này?
Phù văn bảy, tám, chín phẩm đếm không xuể.
Trong đó, bạo liệt phù văn là nhiều nhất!
Tiếp theo là phù văn Lôi Chùy.
Hai loại phù văn này đều mang tính hủy diệt cực cao.
Một tấm phù văn cửu phẩm tương đương với một kích toàn lực của Linh Quân.
Huống hồ bây giờ là vô số tấm!
Liễu Tầm Tã đứng một bên, sắc mặt trầm như nước. Cơn giận dữ và lo lắng trào dâng trong lòng — nàng định chiêu cả hoàng cung tới đây luôn sao?!
Liễu Tầm Tã nghiêm mặt, trầm giọng ra lệnh: “Khánh lão, Mộc lão, g.i.ế.c nàng cho ta!”
Nghe được lệnh, Khánh lão và Mộc lão lập tức liếc nhìn nhau, không dám chậm trễ, chuẩn bị dốc toàn lực tấn công Vân Tranh thì —
“Dừng tay!”
Một tiếng quát uy nghiêm như sét đánh vang vọng từ xa truyền đến.
Khánh lão và Mộc lão giật mình dừng lại — đó là giọng của Hoàng thượng!
Hai người lập tức nhìn về phía Liễu Tầm Tã. Nhận được ánh mắt ra hiệu của nàng, bọn họ thu tay về, tức khắc dịch chuyển về đứng sau nàng.
Cùng lúc đó, ở đằng xa, một người đàn ông mặc long bào vàng óng, khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn bước nhanh đến, phía sau còn theo một đoàn người khí thế ngút trời.
Liễu Tầm Tã nhìn thấy vài người lạ trong đó, lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y giấu trong tay áo.
Quả nhiên ba người kia cố tình câu giờ!
Đáng chết!
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Tranh, đáy mắt hiện lên sát ý đậm đặc, rồi rất nhanh thu liễm lại.
Thị vệ Đông Cung nhìn thấy Hoàng thượng Phong Hành xuất hiện, không màng gì khác, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
“Tham kiến Hoàng thượng!”
Tiếng hô vang dội như sấm.
Vân Tranh, Mạc Tinh và Mộ Dận thấy Úc Thu cùng những người khác đi cùng, thầm thở phào — ổn rồi.
Phong Hành là phụ thân của Phong Hành Lan, thoạt nhìn như chỉ mới ba bốn mươi tuổi, nhưng thật ra đã ngoài năm mươi. Vì tu vi cao, năm tháng hầu như không để lại dấu vết gì trên mặt ông.
Nhìn qua, có thể thấy thời trẻ ông cũng từng là một mỹ nam.
Đôi mắt đen như mực, sâu thẳm và sắc bén, dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác, khí thế khiến ai cũng không dám nhìn thẳng.
Khi đến gần, Liễu Tầm Tã lướt qua đám người Vân Tranh, bước lên trước, hơi cúi người hành lễ:
“Tầm Tã tham kiến Hoàng thượng!”
Mộc lão và Khánh lão cũng cúi đầu, chắp tay thi lễ.
Phong Hành dừng ánh mắt một chút trên người họ, rồi nhìn về phía ba người Vân Tranh.
Ông hỏi: “Ngươi là đội trưởng Phong Vân tiểu đội, Vân Tranh?”
Vân Tranh liếc mắt nhìn Úc Thu đang vui mừng khi người khác gặp họa, sau đó quay sang Phong Hành, đáp: “Đúng vậy, bá phụ.”
Sắc mặt Phong Hành đột nhiên trầm xuống.
“Ngươi dám dẫn theo tiểu đội xông vào hoàng cung trẫm, đáng tội gì?!”
Khí thế cường đại bao phủ, khiến tất cả đều không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn thẳng.
Tiểu thiếu niên Mộ Dận bị dọa run lẩy bẩy, bất an nhìn Vân Tranh.
Là muốn xử phạt đội trưởng Phong Vân tiểu đội sao?
Tự tiện xông vào hoàng cung vốn đã là điều cấm kỵ.
Huống hồ bây giờ lại làm náo loạn thế này!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vân Tranh. Ngay cả Liễu Tầm Tã cũng không nhịn được nhìn nàng, muốn biết nàng sẽ phản ứng ra sao.
“Bá phụ, xin đừng giận.” Vân Tranh mặt mày ung dung, nhẹ nhàng trấn an một câu, sau đó tiếp lời: “Không phải chúng ta muốn tự tiện xông vào hoàng cung, là bá phụ người bắt chúng ta vào trước đấy chứ……”
Trong mắt Phong Hành lóe lên tia khó hiểu, ánh mắt hơi nâng.
Ngay sau đó, sắc mặt ung dung của Vân Tranh bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt trầm tĩnh.
“Nhưng mà ——”
Môi nàng khẽ mấp máy: “Cho dù nơi này là hoàng cung Bạch Hổ hay là đầm rồng hang hổ đi nữa, chỉ cần một người trong Phong Vân tiểu đội chúng ta gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ liều mạng xông vào, làm long trời lở đất!”
“Bá phụ, câu trả lời như vậy, người có vừa lòng không?”
Nói xong, khóe môi nàng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Phong Hành.
Phong Hành trầm mặc hai giây, sau đó sắc mặt uy nghiêm thoáng dịu lại, hiện lên chút tán thưởng.
“Rất tốt!” Phong Hành bật cười, nói: “Trẫm rất hài lòng.”
Khó trách Hành Lan sau khi về lại có biến chuyển rõ rệt như vậy, thì ra thật sự đã hoà nhập vào tiểu đội Phong Vân.
Vân Tranh, mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, lớn lên trong quốc gia, nhưng lời nói và khí độ lại khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Huống hồ, nàng còn có thiên phú kinh người.
Không phải vô cớ mà cả bốn phó viện trưởng Thánh Viện đều muốn thu nàng làm đệ tử.
Phong Vân tiểu đội đúng là không thiếu nhân tài, nhưng nếu không có Vân Tranh, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ thật sự gắn bó.
Bởi vì ai cũng kiêu ngạo, không dễ hòa hợp.
Liễu Tầm Tã thấy tình hình ngày càng nghiêng về phía bất lợi, sắc mặt hơi tái.
Tuy nhiên, may mà vẫn còn một con bài tẩy — đó là độc trên người Phong Hành Lan, chỉ có nàng mới giải được!
Nghĩ đến điều này, cơn hoảng loạn trong lòng nàng cũng vơi bớt, khoé môi nở một nụ cười mang vẻ thiện chí, quay sang nhìn đám người Vân Tranh.
“Xin lỗi các vị, vừa rồi là ta hiểu lầm thân phận của các ngươi. Mong các vị đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho ta chứ?”