Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 361

Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:22

Phong Vân tiểu đội các bạn nhỏ cũng nhanh chóng biết được Vân Tranh đã đến, muốn sôi nổi chạy tới đón, nhưng đập vào mắt họ lại là một khung cảnh đông nghẹt người.

Các bạn nhỏ nhìn nhau, ánh mắt dường như muốn nói: Có người muốn cướp Vân đội của chúng ta!

Nghĩ vậy, Mộ Dận và Mạc Tinh dùng sức chen lấn đám đông, rồi tìm cách đến chỗ Vân Tranh.

“A Tranh!”

“A Vân!”

Hai người vừa gọi vừa cố gắng chen về phía trước.

Nam Cung Thanh Thanh nhìn bóng lưng hai người họ, bất đắc dĩ cười, đang định bước đi để chen vào đám đông thì cổ tay bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.

Chủ nhân của bàn tay đó, chính là Chung Ly Vô Uyên trong bộ quần áo màu trắng, hắn khẽ lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Để họ đi là được rồi.”

Nam Cung Thanh Thanh có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Mà ở một bên, người mặc chiếc áo bào đỏ rộng thùng thình, yêu nghiệt nam tử kia, đã thu hết cảnh Chung Ly Vô Uyên nắm lấy cổ tay Nam Cung Thanh Thanh vào mắt. Trong chốc lát, khoé môi hắn dường như có chút ý cười chế nhạo.

Không ngờ nha, không ngờ…

Úc Thu nhướng mày, trêu chọc nói: “Chung Ly, nên buông tay ra đi, cổ tay của mỹ nhân Thanh Thanh sắp bị ngươi nắm chặt đến đỏ rồi.”

Hai người nghe vậy, lập tức đưa mắt nhìn về phía cổ tay, gương mặt Nam Cung Thanh Thanh ửng đỏ, còn Chung Ly Vô Uyên thì nhanh chóng buông ra.

Chung Ly Vô Uyên nắm tay che miệng, không tự nhiên ho một tiếng.

“Xin lỗi, ta…”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần để ý.” Nam Cung Thanh Thanh lại mỉm cười trước, gỡ rối nói.

Thằng nhóc Úc Thu thấy vậy, vẻ mặt cười cợt nhìn chằm chằm Chung Ly Vô Uyên: “Mỹ nhân Thanh Thanh nói đúng, Chung Ly ngươi không cần để ý, lần sau nhẹ tay một chút là được.”

Lời nói của hắn toát ra sự ái muội bất thường, làm vành tai Nam Cung Thanh Thanh hơi ửng hồng, ánh mắt có chút không tự nhiên.

Chung Ly Vô Uyên nhìn Úc Thu, nhíu mày, trong mắt sâu thẳm có một tia cảnh cáo.

“Không nói, không nói nữa.” Úc Thu liên tục xua tay, sau đó vòng đến bên cạnh nam tử áo trắng thanh tuấn Phong Hành Lan, tránh xa Chung Ly Vô Uyên.

Phong Hành Lan liếc mắt nhìn hắn, thấy quần áo hắn không chỉnh tề, xung quanh rất nhiều thiếu nữ và các bà các cô đều nhìn xương quai xanh lộ ra của Úc Thu, hắn lạnh lùng nói một câu: “Làm hỏng bầu không khí.”

“Tôi thích mặc như vậy đấy.”

Úc Thu vẻ mặt kiêu ngạo, không thèm để ý nhún vai, áo trên vai lại trượt xuống một chút, khiến mấy thiếu nữ xung quanh phải che chặt mũi, nước mắt nước mũi thi nhau chảy.

Phong Hành Lan mím môi, nhìn hắn từ từ nói: “… Cay mắt.”

Mặt Úc Thu sầm xuống: “Ngươi không có gu.”

Nam Cung Thanh Thanh không nhịn được cười.

Ánh mắt Chung Ly Vô Uyên dừng lại trên sườn mặt nàng, đáy mắt mang theo một tia dịu dàng, nhưng khi nàng quay đầu lại, hắn lại lơ đãng dời ánh mắt đi.

Mà lúc này, Mộ Dận và Mạc Tinh cuối cùng cũng vượt qua tầng tầng lớp lớp đám người, đi đến trước mặt Vân Tranh.

“Không được qua!” Một vài người thấy Mộ Dận và Mạc Tinh muốn xông tới, liền trầm mặt cản họ lại.

Vân Tranh bị vây quanh thành một vòng tròn, sẽ không có ai chen lấn đến nàng, mà còn cho nàng một khoảng không gian rộng rãi để hoạt động.

“A Tranh, là ta! Ta là A Dận!” Thiếu niên shota tóc đuôi ngựa cao một bên mặt đỏ bừng hô to, một bên đưa tay muốn lay nàng, lại bị mấy gã đàn ông lực lưỡng giữ chặt lại.

Mà một thiếu niên tuấn mỹ khác mặc đồ đen bó sát đột nhiên khom người, nhanh chóng luồn lách qua khe hở phía dưới mấy gã đàn ông.

Giống như một con cá chạch.

Thiếu niên mặc đồ đen bó sát vẻ mặt hăng hái, hắn nhìn thiếu nữ áo đỏ mù lòa trước mắt, giơ cánh tay trái lên.

“A Vân, đến đây!”

Khoé môi Vân Tranh cong lên, đặt tay lên cánh tay hắn.

Những người khác vừa định đuổi thiếu niên tuấn mỹ mặc đồ đen bó sát kia đi, lại không ngờ nhìn thấy cảnh này, tay thiếu nữ mù lòa đặt trên cánh tay hắn, dáng người thiếu niên hăng hái, thon gọn thẳng tắp.

Vân Tranh ngước mắt ‘nhìn’ về phía trước, mỉm cười, nói: “Cảm ơn chư vị đã đồng hành, bây giờ đồng đội của tôi đến đón tôi rồi, xin không làm phiền chư vị nữa.”

Mọi người xung quanh nghe vậy, tuy có tiếc nuối, nhưng vẫn sôi nổi tránh ra một lối đi cho họ.

“Vân Tranh, đồ ăn ở Thịnh Lai Tửu Lâu của chúng tôi rất ngon, nếu cô đến, tôi sẽ đãi cô.”

“Trà ở Trà Trang Nam Sơn chúng tôi cũng không tệ, có thể đến…”

“…”

Nghe mọi người nói, nàng lễ phép khẽ gật đầu, đáp lời ‘được’.

Mà thiếu niên tóc đuôi ngựa cao cuối cùng cũng chen qua được, xông đến bên cạnh Vân Tranh, có chút tủi thân: “Họ cản ta…”

“Về thôi.” Vân Tranh bật cười nói.

“Được!”

Sự náo động của Vân Tranh khi đến Nam Hải thành, sau khi nàng đến khách sạn an toàn, mới dần dần lắng xuống.

Hiện tại chỉ còn Yến Trầm là chưa tới.

Khoảng cách đến thời gian hẹn còn ba ngày.

Mà lúc này, ở một căn phòng khách sạn khác.

Một thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, làn da hắn trắng nõn gần như yêu dã, đôi mắt đen liễm diễm câu hồn, cánh môi như hoa hồng khẽ mở, vừa lưu luyến vừa mang theo sát ý mà thầm thì một cái tên.

“Tranh Tranh.”

Nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hắn chính là vương tử dị tộc – A Mộc Tháp Không Dạ!

Nhưng đôi mắt xanh đặc trưng của hắn lại đã biến thành màu đen.

“Tê tê~”

Từ ống tay áo hắn bò ra một con rắn xanh nhỏ có một vết nứt trên cơ thể, đôi đồng tử dựng đứng đầy thù hận, nó nói tiếng người: “Điện hạ, cái con tiện nhân nhân tộc kia lại mù rồi…”

Chưa kịp nói xong, nó đã bị hai ngón tay kẹp lấy mạch m.á.u ở vị trí bảy tấc.

“…Điện… hạ…” Nó kinh hoảng thất sắc.

“Nàng tên là Tranh Tranh, hiểu chưa?” Giọng thiếu niên âm trầm độc ác.

Con rắn xanh lập tức căng thẳng phụ hoạ: “Vâng vâng vâng, nàng tên là Tranh Tranh…”

Nào ngờ vừa dứt lời, mạch m.á.u ở vị trí bảy tấc lại đột nhiên thắt chặt, nó suýt chút nữa mất mạng.

Chỉ nghe giọng nói của hắn mang theo ngữ khí rợn người, cảnh cáo: “Ngươi không được gọi là Tranh Tranh! Hửm?”

Con rắn xanh bị siết đến suýt lòi tròng mắt, nó hiện giờ càng không thể nói chuyện, nó hoảng sợ nhìn chằm chằm vẻ mặt lúc sáng lúc tối của điện hạ nhà mình.

Cuối cùng, nó bị vô tình ném xuống đất, lúc này mới có thể thở dốc.

Con rắn xanh cẩn thận sợ hãi nhìn bóng lưng hắn, thầm nghĩ, suýt chút nữa đã quên tính tình điện hạ lúc nắng lúc mưa.

Ngày hôm sau, Yến Trầm cũng đã đến.

Cũng chính vào buổi tối hôm đó, Thái thượng trưởng lão Yến gia đã bí mật đi tìm Vân Tranh.

“Yến thái gia gia, có chuyện gì sao?” Vì nàng đã từng vài lần chạm mặt vị Thái thượng trưởng lão Yến gia này, nên cũng xem như quen biết.

“Chắc con cũng hiểu rõ mục đích ta đến đây, Yến thái gia gia cũng không vòng vo nữa.” Một lão già áo xám nói: “Lần này Trầm Nhi đi đến Trung Linh Châu, nó tuy có thiên phú luyện đan cao, nhưng thực lực lại rất yếu, Yến thái gia gia muốn nhờ con chiếu cố nó nhiều hơn.”

“Ngược lại, Yến gia chúng ta cũng sẽ giúp con chăm sóc Vân gia.”

Vân Tranh nghe vậy, cười nói: “Yến Trầm là bạn của con, cũng là đồng đội của con, con chăm sóc nó cũng là chuyện nên làm.”

“Người không cần quá lo lắng, không chỉ con sẽ chăm sóc nó, mà các đồng đội nhỏ khác của Phong Vân tiểu đội đều sẽ bảo vệ lẫn nhau.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.