Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 613: Ngây Ra Như Phỗng

Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:32

Vân Tranh quyết định tự động bỏ qua những lời họ nói.

Nàng đặt sự chú ý lên người lão giả áo trắng, thấy lão giả có vẻ ngây người, nàng bèn nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi tính xong chưa ạ?”

Lão giả áo trắng đột nhiên phản ứng lại, môi run rẩy vài cái, dùng đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Vân Tranh, dường như đã thấy một điều gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Ông hít một hơi thật sâu: “Không phải bốn, năm nghìn điểm tỉ thí…”

Xung quanh, các thiên kiêu trẻ tuổi vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”, đầy khinh thường. Sao có thể có đệ tử nào thắng được bốn, năm nghìn điểm tỉ thí chứ?!

“Tôi đã nói mà, nàng ta chỉ đang khoác lác thôi!” Có thiên kiêu trẻ tuổi cười nhạo.

Lão giả áo trắng nghe vậy, dùng ánh mắt khó tả liếc người vừa nói, rồi mím môi nói: “Điểm tỉ thí trên lệnh bài không phải bốn, năm nghìn, mà là 6750 điểm.”

Các thiên kiêu lập tức trượt chân, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt rơi ra. Họ có nghe lầm không?!

6750 điểm tỉ thí…

Vậy chẳng phải nàng ta đã tỉ thí ít nhất hơn 6000 lần sao?!

Lão giả áo xám cũng kinh ngạc đứng dậy, dùng ánh mắt sững sờ nhìn Vân Tranh, thầm nghĩ trong lòng, sao có thể?

Lão giả áo xám đi đến bên cạnh lão giả áo trắng, trầm giọng hỏi: “Ông có tính sai không?”

“Không, ông có thể tự mình xem.” Lão giả áo trắng lắc đầu.

Lão giả áo xám nghe vậy, cũng bắt đầu nghiêm túc đếm lại một lần. Các thiên kiêu thấy thế, nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng.

Và sau khi lão giả áo xám đếm xong, sắc mặt ông lập tức trở nên phức tạp, ông ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ có khuôn mặt bình thường trước mặt.

Các thiên kiêu nhận ra vẻ mặt khác thường của lão giả áo xám, lập tức hiểu ra, họ nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy sự chấn động.

Rốt cuộc người này là ai vậy? Sao lại “mạnh bạo” hơn cả Phong Hành Lan và mấy người kia?!

Vân Tranh đột nhiên cười: “Vậy phiền tiền bối, giúp vãn bối đổi tất cả số điểm tỉ thí này thành linh thảo, linh dược từ cấp Địa trở lên.”

“Đổi tất cả thành linh thảo, linh dược sao?” Lão giả áo trắng hỏi đầy nghi hoặc.

“Đúng vậy.”

Lão giả áo trắng lộ vẻ khó xử, dùng nhiều điểm tỉ thí như vậy để đổi cùng một loại tài nguyên…

E rằng sẽ làm cho loại tài nguyên này bị vét sạch.

Sau đó, dưới sự vây quanh của các thiên kiêu, Vân Tranh gần như dọn sạch toàn bộ linh thảo, linh dược ở đây.

Và lúc này, các đại lão đang quan sát phía sau màn đều im lặng, thái dương thỉnh thoảng giật giật, nội tâm càng cảm thấy đau nhói, nhiều linh thảo, linh dược như vậy lại bị Vân Tranh vét sạch…

Bảo sao! Trước kia thấy nàng ăn đan dược, nàng lại uống từng lọ một như uống nước!

Các đại lão đau đớn đến tột cùng: “!!!”

“He he he.” Tam trưởng lão Đế gia cười tủm tỉm vuốt bộ râu bạc của mình.

Các đại lão hung hăng lườm Tam trưởng lão Đế gia.

Sau khi đổi xong tất cả điểm tỉ thí, Vân Tranh liền chuẩn bị quay về hậu doanh của Nhân tộc, nàng muốn xem Lan và những người khác khi nào thì kết thúc bế quan.

Khi nàng đang đi đến pháp trận truyền tống, phía sau có một chuỗi “cái đuôi nhỏ” đi theo.

Khóe môi Vân Tranh nở nụ cười.

Muốn cướp linh thảo, linh dược của nàng sao? Hoan nghênh lắm.

Quả nhiên, khi nàng đi đến một đoạn đường cách pháp trận truyền tống không xa, chuỗi “cái đuôi nhỏ” phía sau đều hung hăng xông ra.

“Cướp đây! Khôn hồn thì lập tức cởi nhẫn trữ vật ra, nếu không…”

“Không tha cho ngươi dễ dàng đâu!”

“Giao ra đây!”

Gần 40 thiên kiêu trẻ tuổi vây quanh nàng.

Vân Tranh nhướng mày, giơ tay lên khẽ xoay cổ tay, các khớp ngón tay từ từ siết chặt, vang lên tiếng “rắc rắc” giòn tai.

“Các người cùng lên đi.”

Hàng chục thiên kiêu nghe vậy, lập tức cảm thấy giọng nói của nàng quá cuồng vọng và kiêu ngạo, khiến người ta rất khó chịu!

Đồng thời, trong lòng họ cũng không dám coi thường nàng, dù sao người có thể có được hơn 6000 điểm tỉ thí, làm sao có thể là người bình thường được?!

Nhưng mà, tỉ thí lôi đài là một đối một…

Còn bây giờ nàng, phải đối đầu với hơn bốn mươi người!

Họ nhìn nhau, rồi trầm giọng hô lớn: “Lên!”

Trong khoảnh khắc, hàng chục thân ảnh lao về phía Vân Tranh, “ầm ầm ầm” tạo nên từng đợt gió lớn, đi cùng với đó là ánh sáng linh lực đủ màu sắc hiện ra, các loại công pháp và chiến kỹ đều nhắm vào nàng.

Chỉ thấy những đệ tử trẻ tuổi đó không ngừng ra tay tấn công, hỗn loạn cả lên.

Điều kỳ lạ là, họ lại không hề nghe thấy bất kỳ tiếng hét thảm thiết nào vang lên.

Đúng lúc này…

“Các người chỉ có bấy nhiêu năng lực thôi sao?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo vài phần trào phúng.

Chưa kịp để họ phản ứng, một luồng sức mạnh cường hãn đã hất tung tất cả họ xuống đất, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng lóe lên.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Tiếng nổ liên tục vang lên, chỉ thấy thiếu nữ một quyền nện một thiên kiêu trẻ tuổi xuống đất, mặt đất nứt ra từng tấc.

Vạt áo thiếu nữ bay phấp phới, chân phải đột nhiên đá bay một thiên kiêu trẻ tuổi, nàng thần sắc lạnh nhạt dùng lực dưới chân nghiền nát xương cốt của tên thiên kiêu đó.

“A a a…”

Trong chớp mắt, hơn bốn mươi thiên kiêu trẻ tuổi đều đau đớn muốn c.h.ế.t ngã xuống đất, tuy họ chỉ bị một quyền hoặc một chân đánh trúng, nhưng cơn đau đó gần như làm họ không thể thở nổi.

Rốt cuộc nàng là ai vậy?!

Ánh mắt Vân Tranh hơi ngưng lại, cười: “Các người nhiều người như vậy đến cướp, nếu ta không lấy lại một chút lợi tức…”

“Chẳng phải làm mất thanh danh của ta sao?”

Dừng một chút, nàng đổi giọng: “Vậy nên, mỗi người các người phải giao ra hai triệu Linh Ngọc, nếu không có, e rằng hôm nay các người đều không đi được!”

Lời này vừa thốt ra, họ trợn tròn mắt. Hai triệu Linh Ngọc?!

“Khụ khụ… Không thể nào!” Một nam đệ tử mặt đỏ tía tai hét lên.

Vừa dứt lời, một làn gió nhẹ mang theo mùi hương thoang thoảng ập đến, ngay sau đó n.g.ự.c hắn đã bị một chiếc giày thêu nhẹ nhàng giẫm lên.

Vân Tranh cười khẽ, giọng điệu lười biếng cao vút: “Hửm? Vừa rồi ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa?”

Nam đệ tử bản năng cảm nhận được một luồng nguy hiểm, nhưng miệng hắn vẫn muốn phản bác: “Không…”

Lời hắn đột nhiên im bặt, vì hắn cảm nhận được một cơn đau nhói ở ngực, khiến cả lồng n.g.ự.c hắn khó chịu đến hoảng loạn.

Không hề khoa trương, chỉ cần hắn nói ra ba chữ “không thể nào”, hắn có thể sẽ bị tàn phế!

“…Ta, ta đưa ngay!” Nam đệ tử mặt đầy uất ức.

Đồng bọn khác: “?”

Cuối cùng, hơn bốn mươi thiên kiêu trẻ tuổi mặt mũi khó coi xếp hàng, lần lượt nộp hai triệu Linh Ngọc cho Vân Tranh.

Lần này thật là “vừa mất vợ lại thiệt quân” (vừa mất của lại thiệt người)!

Khi Vân Tranh chuẩn bị nhảy vào pháp trận truyền tống, có một thiên kiêu trẻ tuổi không nhịn được, nhíu chặt mày nhìn nàng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”

Vân Tranh sững sờ, rồi cười tủm tỉm đáp lại: “Ngươi có thể gọi ta là Vân Tranh.”

Hơn bốn mươi thiên kiêu trẻ tuổi nghe được lời này, lập tức mặt mày ngây ra như phỗng.

Ngay sau đó, trong lòng họ không kìm được mà chửi thầm, hóa ra nàng thật sự là tiểu ma nữ Vân Tranh!

Bảo sao, cách đánh người kia lại quen thuộc đến vậy!!!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.