Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 707: Không Oán Không Thù
Cập nhật lúc: 05/09/2025 00:37
“Thánh địa Đạo giới sơ kỳ.”
Chung Ly Vô Uyên thấy nàng hơi nhướng mày, sau đó vội vàng bổ sung một câu: “Trong khoảng thời gian này hẳn là có thể đột phá đến Thánh địa Đạo giới trung kỳ.”
Mắt Vân Tranh sáng lên, “Vậy hai ngày nữa chúng ta tìm một chỗ thực chiến một chút đi.”
Chung Ly Vô Uyên: “...” Tự chuốc khổ vào thân mà thôi.
Bởi vì trời đã tối, hơn nữa đan điền của họ không còn nhiều linh lực, cùng với việc họ không quen thuộc lắm với sự phân bố địa vực của Thánh Khư.
Cho nên họ cuối cùng quyết định dừng chân ở Phong Nguyệt thành một đêm.
Hai người họ đi vào trong Phong Nguyệt thành, có lẽ là do dung mạo nổi bật, nên những người đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn.
“Cứ khách điếm này đi.” Vân Tranh nhìn Khách điếm Đàm Âm ở cách đó không xa nói.
Chung Ly Vô Uyên gật đầu, “Được.”
Ngay khi họ đi đến Khách điếm Đàm Âm, ở cửa hàng Linh Khí đối diện, mấy người đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vân Tranh và Chung Ly Vô Uyên.
“Kim chuột của tôi sẽ không nghe lầm đâu, trên người hai người đó có không ít bảo vật.” Người nói chuyện là một nam nhân có khuôn mặt bình thường, trong mắt hắn hiện lên vài phần tham lam cùng vẻ mặt xảo trá.
Nam nhân giơ tay, trấn an con kim chuột đã có chút gấp gáp.
“Đại ca, vậy khi nào chúng ta hành động?” Một thiếu niên dáng cao gầy, trên mặt hắn ẩn ẩn mang theo vẻ hưng phấn và kích động.
Trần Liệt, người được gọi là ‘đại ca’, khóe miệng cười không ngừng mở rộng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bốn người phía sau.
“Tối nay hành động.”
“Nhận được!” Bốn người kia lập tức trả lời.
Mà ở một bên khác, cũng có không ít người tu luyện theo dõi Vân Tranh và Chung Ly Vô Uyên, có rất nhiều vì tiền, có rất nhiều vì sắc.
Sau khi Vân Tranh và Chung Ly Vô Uyên đặt phòng, ánh mắt hai người trong chốc lát tiếp xúc nhau, không ai thấy được thần sắc trong mắt họ.
Bóng đêm dần dần dày đặc, người đi đường trên phố chợt giảm bớt.
Thời gian đã khuya.
Trong phòng khách ở tầng 3 của Khách điếm Đàm Âm, Vân Tranh nằm trên giường, dường như đã chìm vào giấc ngủ say. Gương mặt nàng khi ngủ rất tĩnh lặng và xinh đẹp.
Bỗng nhiên, cửa sổ rung động nhẹ.
Tiếng gió hơi khác lạ, dưới ánh trăng nghiêng chiếu rọi, trên nền phòng khách xuất hiện vài bóng người. Những bóng dáng này thoắt ẩn thoắt hiện rất nhanh.
Trong phòng khách yên ắng.
Một làn khói không màu không vị lan tràn trong phòng.
Khoảng vài giây sau, một bàn tay đột nhiên xuất hiện bên cạnh thiếu nữ trên giường. Chỉ thấy bàn tay kia từ từ tới gần tay phải đeo nhẫn trữ vật của thiếu nữ.
Gần rồi.
Ngay khi hắn chạm vào ngón tay của thiếu nữ, dị biến đột nhiên xảy ra. Tay phải của thiếu nữ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà trở tay chế ngự tay hắn!
Sau đó gập ngược lại.
“Rắc” tiếng xương nứt vang lên.
“A a a ——”
Cùng lúc đó, phòng khách bên cạnh cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Thiếu nữ dứt khoát xoay người ngồi dậy, thân ảnh nhanh chóng lóe lên, trong nháy mắt, hai người trong phòng bị nàng một tay nhéo cổ áo.
Nàng giơ tay xách hai người này đột nhiên cho chạm đầu vào nhau.
“Phanh!”
Hai cái trán đập vào nhau, trong nháy mắt truyền đến một trận đau nhức và cảm giác choáng váng.
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Vân Tranh lại một lần nữa nắm cổ áo của hai người, cho hai người họ đột nhiên chạm đầu vào nhau, một chút lại một chút, một chút so một chút mạnh hơn.
Trần Liệt: “!!!” Dựa vào!
Trần Liệt một bên đỡ lấy bàn tay nứt xương của mình, một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Trong mắt hắn có kinh ngạc, có hoảng sợ, càng có sự không thể tin nổi.
Hắn phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ không ổn, lần này đã gặp phải đối thủ mạnh.
Ánh mắt hắn dừng lại trên cửa sổ đang mở, không nói hai lời, lập tức chạy về phía cửa sổ, ngay khi hắn bước lên cửa sổ muốn nhảy xuống thì —
“Phanh” một tiếng, Trần Liệt cảm thấy sau lưng có hai luồng trọng lực đụng hắn văng ra.
“A a a...”
Chỉ thấy ba người đồng thời rơi xuống. Cùng lúc đó, phòng khách bên cạnh cũng ném ra hai người.
Tiếng vật nặng rơi xuống đất không hẹn mà cùng vang lên.
Vân Tranh thò đầu ra khỏi cửa sổ, vừa lúc đối diện với Chung Ly Vô Uyên bên cạnh.
“Để tôi.” Vân Tranh cong môi, sau đó nhấc chân đạp lên cửa sổ, một tay đỡ cửa sổ, liền nhảy xuống.
“Oanh!”
Vân Tranh thành công tiếp đất, chẳng qua dưới chân lại dẫm lên một người là Trần Liệt.
“Phụt ——” Trần Liệt trong miệng tức khắc phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Lúc này không ít người tu luyện đều bị tiếng động này kinh động, những phòng khách vốn đã tối tăm, lần lượt thắp nến lên.
Họ nhìn ra bên ngoài.
Vân Tranh ngữ khí lạnh lùng, “Đem tất cả đồ trên người các ngươi ra đây.”
Năm người Trần Liệt: “...”
“Tôi đưa, tôi đưa!” Trần Liệt khóc không ra nước mắt nói: “Cô nương, cô có thể nhấc chân lên được không?”
Vân Tranh nhướng mày, đang định dời bước thì, một mũi ám khí đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bay về phía mặt nàng. Nàng lập tức giơ tay ra tiếp được.
Ơ?
Lại còn có độc.
Sắc mặt Vân Tranh chợt lạnh lẽo. Nàng không dùng tay mà "oanh" một tiếng làm mũi ám khí biến mất.
Ánh mắt Vân Tranh dịch đến tầng hai của một khách điếm khác cách đó không xa.
Chỉ thấy một nữ tử mặc trang phục của Thần Dạ Tông đứng ở bên cửa sổ, nàng ấy dường như có chút kinh ngạc khi Vân Tranh có thể nhanh chóng tìm thấy nơi nàng.
Vân Tranh rũ mắt, không chút để ý móc ra một lọ giải độc đan từ không gian trữ vật, sau đó nuốt một viên giải độc đan vào miệng mình.
Trần Liệt thấy Vân Tranh không nói một tiếng, cũng không nhúc nhích chân, đều sắp khóc đến nơi.
Đột nhiên ——
Lưng hắn nhẹ đi.
Một tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Trần Liệt kinh ngạc, theo tiếng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ nửa quỳ trên mặt đất, một tay bóp chặt cổ một nữ đệ tử Thần Dạ Tông, đè nàng xuống.
Mà vị trí mà nữ tử nằm nghiễm nhiên đã thành một cái hố sâu.
Nhóm người tu luyện vốn đang xem kịch ở nơi tối tăm: “!”
Sắc mặt nữ đệ tử đau khổ đến có chút dữ tợn. Nàng giơ tay muốn vung chưởng đánh về phía Vân Tranh, nhưng lại bị bàn tay còn lại của Vân Tranh chế ngự.
Trở tay gập lại!
“Rắc”
“A ——”
Ánh mắt Vân Tranh ngưng lại, ngữ khí lạnh lẽo hỏi, “Dùng độc ám khí đánh lén ta?”
Đây rõ ràng là muốn g·iết nàng!
Nàng và nữ tử này không oán không thù, cũng không có bất kỳ liên quan gì. Thế mà nữ tử này lại có thể ra chiêu ác độc như vậy, vậy thì...
Đừng trách nàng vô tình!
Nữ tử có lẽ đã nhìn thấy sát ý trong mắt Vân Tranh, sắc mặt nàng kinh biến, “Sư phụ... Cứu... mạng...”
Vân Tranh một tay chế ngự cổ nàng, một tay ngưng tụ linh lực đột nhiên vỗ về phía đan điền của nàng.
Ngay trong khoảnh khắc đó ——
“Dừng tay!”
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn nghiền áp về phía Vân Tranh.
Tuy nhiên, lại có một người thi triển thuật pháp chắn trước người Vân Tranh.
Vân Tranh mặt không đổi sắc, không chút do dự vung chưởng đánh về phía đan điền của nàng. Ngay khoảnh khắc đó, Chung Ly Vô Uyên và Vân Tranh đều bị luồng sức mạnh của Bán Thánh Đạo Giới đánh bay.
“Tử Nguyệt!”
Một tiếng thét lo lắng truyền đến.
Người đến là một nam nhân trung niên, trang phục hắn mặc nghiễm nhiên cho thấy hắn là một vị trưởng lão của Thần Dạ Tông. Hắn vội vàng đi đến trước mặt Quân Tử Nguyệt.
Nhận thấy đan điền của Quân Tử Nguyệt bắt đầu tan vỡ, sắc mặt nam nhân trung niên trầm xuống. Ánh mắt hắn phức tạp biến đổi, cuối cùng đau lòng như cắt mà lấy ra một viên đan dược cấp bán thần từ không gian trữ vật, đút vào miệng Quân Tử Nguyệt.
Hắn lập tức ngưng tụ linh lực truyền vào đan điền của nàng.
Vài giây sau, Quân Tử Nguyệt túm lấy quần áo của nam nhân trung niên, sắc mặt tái nhợt yếu ớt. Nàng vừa khóc vừa hận nói: “Sư phụ, giúp con báo thù!”
“Hủy hoại đan điền của nàng ta!”
Nam nhân trung niên nghe vậy, ánh mắt sắc bén tà ác dừng lại trên người Vân Tranh.
“Ngươi thật to gan, dám động đến đệ tử của Thần Dạ Tông ta?!”