Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - 55 (2)

Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:12

Đại đệ tử của Phật Hương cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng vừa mở miệng đã ho sặc sụa, ho ra cả máu, trông thế nào cũng không phải là trạng thái ổn định.

Lê Phái nhìn hắn nửa ngày, càng nhìn càng cảm thấy Minh Quang đại sư căn bản không biết trị bệnh thì đừng có làm bộ làm tịch. Nhìn lão cứ xoay tới xoay lui cái kim cương xử kia mà bực mình. Nàng không nhịn được nữa, thò tay ra móc móc mấy cái:

“Tiểu hòa thượng, lại đây ta xem nào.”

“…”

Phật Hương đại đệ tử cứng đờ cả người, nghiêm mặt đáp: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Thí chủ, không cần.”

Đến nước này rồi mà vẫn còn giữ giá, đúng là trọc đầu cũng bướng thật đấy.

Tiết Linh Tú nhíu mày, không kiên nhẫn nói:

“Vậy đưa ta coi.”

Đệ tử Phật Hương lặng lẽ vươn tay ra, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cố chấp không chịu thua.

“A di đà Phật.”

Minh Quang đại sư cúi đầu nhìn về phía Lê Phái, nghiêm trang niệm một câu:

“Thí chủ thật có lòng từ bi.”

Kỳ Chấp Nghiệp thì co chân ngồi bệt một bên, áo cà sa như áo khổng tước đã rách một nửa, khóe môi còn vương máu, nhìn qua chẳng khác gì một yêu tăng mới trốn ra từ nhà giam.

Minh Quang đại sư liếc mắt thấy, cũng không biết nên nói gì nữa. Dù có nói cũng chẳng để làm gì, đành im lặng lắc đầu, xoay người chuẩn bị tuyên đọc kết quả trận đại chiến cuối cùng với tư cách giám sát.

Cơ Dung Tuyết và Thiết Đản thì ngồi xổm bên cạnh, lạnh lùng nói một câu:

“Học được rồi.”

Kỳ Chấp Nghiệp không quen thân, nhưng nghe cũng phải đáp:

“Học được cái gì?”

“Đều là cọ y tu,” Cơ Dung Tuyết nghiêng mắt nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên như nói chuyện thời tiết:

“Vậy mà sư phụ ngươi có thể cọ tới mức ‘nhạn quá vô ngân’*, thật sự lợi hại.”

*“Nhạn quá vô ngân” chim nhạn bay qua không để lại dấu vết, ý chỉ ra tay không để ai phát hiện.

Kỳ Chấp Nghiệp: “…”

Nghe thì như khen, nhưng sao càng nghe càng thấy là mỉa?

Huống chi, nếu không phải đám y tu này cứ thấy người bệnh là hăm hở lao đến trị, thì ai có cơ hội “cọ” chứ?

Phía trước bí cảnh, bản đồ Tứ Phương đã bắt đầu thu lại, dãy núi thuộc về Đông Giới vẫn còn tỏa ra ánh đỏ rực, cao hơn trước một đoạn.

Minh Quang đại sư ra tay, gia cố lại phong ấn, Tứ Phương bí cảnh rốt cuộc cũng đóng lại hoàn toàn, không thể cưỡng ép mở ra, lần tiếp theo phải chờ thêm mười năm nữa.

Giữa không trung, giọng nói mang theo phật tính và vẻ già nua của Minh Quang đại sư vang vọng khắp Chúng Thành:

“Sau mười bốn ngày gian khổ vượt qua muôn trùng thử thách, đến khoảnh khắc trời thu trong lành này, chúng ta cuối cùng đã nghênh đón kết quả của đại chiến——”

Mọi người: “???”

Minh Quang đại sư, người nói kết quả thôi mà, cần gì lên giọng như đang tụng kinh?

Sao cảm giác giọng điệu này lại từ không khí hào hùng Tứ Phương đại chiến rơi thẳng xuống tiết mục tổng kết kỳ thi ở tư thục dân lập vậy?

Bảo sao không cho Tây Giới giành quyền lên tiếng!

“A di đà Phật.” Cuối cùng cũng tụng xong, Minh Quang đại sư nghiêm nghị tuyên bố:

“Người đoạt khôi thủ lần này——”

“Đông Giới, Kiếm Các — Vân Nhàn!”

Tin tức này giống như tiếng sấm giữa trời quang, chỉ trong nháy mắt đã truyền khắp bốn giới.

Đây đúng là một kết quả bất ngờ trong bất ngờ.

Nghe nói có một vị thần bí nào đó trước đó từng đặt cược hai mươi vạn lượng vào Đông Giới ngay trong bàn cá cược ở Chúng Thành, lúc ấy ai cũng cho là y bị điên, đem bạc trắng ném xuống nước.

Kết quả?

Giờ y ôm trọn bồn vàng, tiền bạc lãi đầy, quay về chắc đủ mua cả nửa cái thành, khiến người ta nhìn mà… đỏ cả mắt vì ghen tị!

Tên tuổi của Kiếm Các Đông Giới, lần này thật sự nổi bật!

Trong lòng người người đều ghi nhớ cái tên “Vân Nhàn”, góc nhọn kia của “tiểu hà” cuối cùng cũng ló ra rồi!

Lúc Chưởng môn Cầm Phường còn đang ngái ngủ mở cửa tiếp khách đến chúc mừng, người đã choáng váng.

Phong Diệp? Là cái Phong Diệp kia? Còn là người đứng đầu? Không phải nghe nhầm chứ?

Bên trong Kiếm Các càng náo nhiệt hơn.

Vừa nhận tin, nhà bếp lập tức quay hai con ngỗng nướng ăn mừng, dì cả múc cơm tay không run, vui vẻ như Tết.

Chưởng môn Vân Lang thì đóng cửa không ra, mãi đến vòng thứ ba mới xuất hiện trước đệ tử, hốc mắt còn sưng đỏ.

Hắn vừa thấy thư đạo lữ gửi đến, vừa tự hào, lại vừa đau lòng. Một bên nghĩ con gái thật vất vả, một bên lại thấy. Ờ? Sao đồ đệ ngươi lại ôm con gái ta thế kia?

Trong lòng rối rắm trăm mối, không biết là hờn hay là mừng, bèn lấy roi quất ngựa, một đường gấp rút quay lại Chúng Thành.

Mà giờ khắc này, người đang nằm ở trung tâm cơn lốc dư luận, người khiến vô số kẻ canh cánh trong lòng Vân Nhàn lại vẫn còn đang hôn mê, nằm như một cái t.h.i t.h.ể trên giường.

Ngay bên gối nàng, là khôi thủ thiên giai chi võ, vẫn còn dính máu, đặt yên lặng một bên.

Trên chuôi kiếm, cặp mắt m.á.u đỏ chậm rãi mở ra, nhân lúc không ai chú ý, gào thét trong kẽ người qua lại:

“Vân Nhàn——!!”

Mà Vân Nhàn, vẫn lẳng lặng nằm đó, không khác gì một người xấu xí đang… ngủ say.

Nói thật thì quả đúng là nhìn chẳng ra sao cả.

Dù sao thì cũng có ai bị chảy m.á.u đến sắp cạn mà còn trông đẹp được đâu?

Từ lúc được đưa trở về, Lê Phái vì lo cho nàng, đã lập tức kéo Tiết Linh Tú cùng một y tu khác đến chẩn trị. Cuối cùng cũng may mắn phong tỏa được các mạch m.á.u loạn xạ trên cánh tay trái Vân Nhàn, áp chế được tình trạng khí huyết ăn mòn.

Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, khuôn mặt vốn còn chút bầu bĩnh thiếu nữ của nàng đã gầy rộc đi, xương gò má lộ rõ, mắt thâm quầng, da trắng bệch không giọt máu, môi tái nhợt như người đã… đi gặp tổ tiên từ kiếp trước.

Nằm đó, chẳng khác nào một thi thể.

Tiêu Vu nhìn mà lòng đau như cắt, nắm chặt lấy cánh tay Tiết Linh Tú, hỏi dồn:

“Tiểu Tiết, Nhàn Nhi khi nào thì tỉnh?”

“Chắc phải vài ngày nữa.” Tiết Linh Tú nhìn nàng gầy như thế, cũng thấy nhức mắt, thầm nghĩ sau này phải bồi bổ gấp rút mới được. Hắn khẽ đáp, “Bây giờ vẫn phải tiếp tục theo dõi. Sợ là nếu để lại bệnh căn thì về sau khó chữa lắm.”

Tiêu Vu lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, khiến hắn giật mình.

Gì vậy?! Không lẽ định động thủ?!

Mạng hắn còn non, không chịu nổi một kiếm của Tiêu Vu đâu!

Chỉ nghe nàng nghiến răng ken két:

“Nếu không chữa khỏi cho con bé, ta bắt Đao Tông chôn theo!”

Tiết Linh Tú: “…………”

Oan có đầu, nợ có chủ. Không hổ là mẫu thân Vân Nhàn.

Lúc này, Thái Bình – khôi thủ thiên giai đã được thay vỏ ngoài, chính thức có thân thể kiếm. Theo lý, Vân Nhàn còn sống hay không vốn chẳng liên quan gì đến nó nữa, nhưng nó vẫn luôn bồn chồn bất an. Cứ mỗi mười lăm phút lại rên rỉ bên tai nàng, cố gắng đánh thức, mà hiệu quả thì… miễn bàn.

Túc Trì thì bận rộn chạy khắp nơi gom dược thảo, ra ra vào vào, bộ dáng vội vàng như đang cứu cả thiên hạ.

Tiêu Vu nhìn mà lòng càng không yên. Nàng cứ thấy cái dáng ôm kia… trắng trợn đến lạ. Nhưng cũng có thể là do nàng nhạy cảm quá mức. Nghĩ vậy, Tiêu Vu liền gọi Túc Trì đến, thử dò hỏi:

“Ngươi thấy sư muội thế nào rồi?”

Túc Trì như không hiểu lắm ý câu hỏi, nhưng vẫn thật thà đáp:

“Không còn sinh long hoạt hổ nữa.”

“Vậy là được rồi.” Tiêu Vu gật đầu mãn nguyện, “Ngươi có thể đi rồi.”

Ba ngày sau.

Khi Vân Nhàn thật sự tỉnh lại, đúng lúc mọi người đều đang có mặt trong phòng.

Cơ Dung Tuyết sắp phải quay lại Đoán Thể môn, giờ Đao Tông chắc chắn rối như tơ vò, cần người tranh thủ thời cơ cắt vài miếng thịt trên mình chúng về. Trước khi đi, nàng ghé thăm Vân Nhàn, ai ngờ lại đụng mặt với Kỳ Chấp Nghiệp.

Hai người ánh mắt chạm nhau.

Kỳ Chấp Nghiệp mới phát hiện: thì ra vị đại tiểu thư này… cao gần bằng hắn? Thậm chí còn nhỉnh hơn Tiết Linh Tú một chút?

Dù không quen thân, nhưng nói chuyện vài câu cũng không khó.

Cơ Dung Tuyết mở lời:

“Ngươi cũng đến thăm Vân Nhàn?”

Kỳ Chấp Nghiệp liếc nhìn nàng:

“Chẳng lẽ đến thăm Tiết Linh Tú?”

“Phập” Một cây kim châm cứu bay vèo ra từ trong phòng.

Tiết Linh Tú lạnh giọng nói:

“Ta không cần ngươi thăm.”

Vào trong mới biết, Kiều Linh San và Phong Diệp cũng đang đứng cạnh giường.

Phong Diệp nhìn Vân Nhàn tiều tụy, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, lập tức bày ra vẻ mặt “nàng sắp hồn quy thiên giới”, gào khóc:

“Vân Nhàn! Vân Nhàn ngươi mau tỉnh a!”

Thái Bình: Có bản lĩnh thì ngươi hồn phi phách tán giùm ta đi!

Kiều Linh San dù sao cũng là Kim Đan, thương thế nhẹ hơn, đến trưa đã có thể xuống giường, lập tức đến đây.

Phòng nhỏ người đông, không khí có chút lúng túng.

Không phải không có chuyện để nói, chỉ là mở miệng ra là lại cãi nhau thôi.

Đúng lúc đó, Vân Nhàn mí mắt khẽ động, cuối cùng cũng mở mắt.

Ơ?

Đông vậy?

Nàng vừa định mở miệng chào mọi người, thì cổ họng như bị d.a.o cắt, khàn đến mức đáng sợ:

“Linh Tú… giọng ta…”

Tiết Linh Tú dửng dưng nói:

“Ta ở bên phải ngươi.”

“Á!” Vân Nhàn ngẩn người.

“Ta… ta không thấy gì hết!”

“Bình thường thôi.” Tiết Linh Tú đã lường trước chuyện này, Lê Phái cũng nói rồi.

“Máu mất quá nhiều, không chỉ mắt mà đầu óc cũng có thể bị ảnh hưởng. Có thấy đầu óc chậm lại không?”

Vân Nhàn mơ hồ:

“Không có. Ta thấy đầu óc rất tỉnh táo mà.”

Mọi người: “……”

Xong rồi. Quên mất bình thường đầu óc nàng vốn không phải để dùng…

Vân Nhàn vừa tỉnh, liền muốn ngồi dậy xuống giường.

Kiều Linh San vội đỡ nàng, nhíu mày nói:

“Đừng xuống. Tỷ còn yếu lắm.”

“Không được.”

Dù mắt vẫn chưa thấy rõ, Vân Nhàn vẫn rất kiên định:

“Ta phải… ra ngoài nhìn xem.”

Kiều Linh San bị khí thế của nàng làm cảm động.

Thì ra, nàng cũng là người như thế.

Nàng dìu Vân Nhàn, từng bước chậm rãi đi ra phố lớn.

Hiện tại tin Đông Giới đoạt giải nhất đã lan khắp bốn phương, Chúng Thành vô cùng náo nhiệt, ngay cả mấy tiệm rèn kiếm cũng làm ăn phát đạt hơn.

Kiếm có mạnh hay không tạm chưa biết, nhưng mà… soái, chính là mưu cầu cả đời.

“Vân Nhàn, tỷ làm được rồi.”

Kiều Linh San mím môi, cảm động nói:

“Giờ thì ai ai cũng biết, Đông Giới không phải ai muốn giẫm thì giẫm. Chúng ta cũng có thiên tài!”

Vân Nhàn đứng yên trên phố, hình như đang lắng nghe thứ gì đó bên tai.

Mọi người đều nhíu mày.

Nàng đang nghe gì vậy?

Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng rao lanh lảnh:

“Bức họa khôi thủ Đông Giới – Vân Nhàn! Treo lên trừ tà tránh xui, đặc biệt hữu hiệu với người Đao Tông, giống tám phần! Mười lượng bạc một bức! Không mặc cả!”

“Ta lấy hết!”

“Cho ta một phần!”

“Bức này trông dữ thế! Không thể vẽ đáng yêu một chút được à? Nhìn như hung thần sát quỷ ấy!”

Vân Nhàn cuối cùng cũng nghe được điều mình muốn nghe.

Khóe môi nàng khẽ cong, nở nụ cười mãn nguyện.

Nàng dang tay ra, ngửa đầu lên trời hét lớn:

“Ta, Vân Nhàn. Chết cũng không hối tiếc!”

Bốp!

Chưa kịp hét xong, đã bị Kiều Linh San nhảy lên nhéo tai kéo lại:

“Tỷ im miệng lại giùm cái!! Đừng làm người ta xấu hổ ké!!”

Mọi người: “…………”

À.

Cảm giác quen thuộc cuối cùng cũng đã quay lại rồi.

Thật sự, không ai đoán nổi trong đầu người này rốt cuộc đang nghĩ gì. Thật sự.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.