Đèn Pha Lê - Chương 25

Cập nhật lúc: 21/09/2025 09:08

Cô có chút đắc ý, nụ cười tinh quái, dường như cuối cùng cũng gỡ lại được một ván.

Cô gian xảo như một con mèo, nhưng lại đáng yêu hơn mèo nhiều.

“Hừm.” Cô lại cầm điếu thuốc về, kẹp giữa ngón tay lắc lư.

Đáng tiếc là hành động khiêu khích trẻ con này của cô, trong mắt anh chẳng có chút uy h.i.ế.p nào.

Anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ im lặng nhìn cô.

Khiến Khương Nguyệt Trì có chút chột dạ.

Felix rất thông minh, anh có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô chỉ bằng một ánh mắt. Còn cô thì không.

Hôm qua làm quá muộn, dù rèm cửa đều kéo kín, không thấy bên ngoài là ban ngày hay ban đêm.

Nhưng dựa vào thói quen của Khương Nguyệt Trì, bây giờ chắc hẳn là buổi chiều.

Chỗ ở của Felix đều nằm ở nơi náo nhiệt, anh thích sự phồn hoa tấp nập, ghét sự tĩnh lặng u tịch.

Anh đúng là một người rất kỳ lạ.

Theo lẽ thường, giờ này anh hẳn phải đang cười cợt mà đè cô trên giường, cởi cúc áo ngủ của cô.

Nhưng anh không làm vậy.

Trên mặt anh không có chút ý cười nào, ngược lại còn nhíu mày.

Anh dường như đang phiền muộn vì điều gì đó.

Mà điều duy nhất có thể khiến anh phiền muộn, chỉ có thể là những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Nhưng trên thế giới này, vẫn chưa có bất kỳ điều gì có thể vượt quá tầm kiểm soát của anh.

Vì vậy anh rất ít khi phiền muộn.

Khương Nguyệt Trì lại có một khoảng thời gian dài không gặp Felix.

Kể từ sau hôm đó.

Đối với anh thì điều này rất bình thường.

Anh tách bạch rất rõ ràng công việc và dục vọng cá nhân.

Công việc luôn được đặt lên hàng đầu.

Khương Nguyệt Trì nghĩ, có lẽ anh đang bận rộn khiến mấy người hôm trước gặp ở sòng bạc phá sản.

Kênh tài chính dường như là kênh yêu thích của những người giữ điều khiển TV ở căn tin.

Mỗi lần đi ăn, màn hình điện tử lớn đều phát các bản tin tài chính khác nhau.

Khi Khương Nguyệt Trì nhìn người dẫn chương trình điển trai dùng giọng nói chuẩn mực, trôi chảy kể về việc một tập đoàn hàng đầu đã sụp đổ vì CEO của họ bị bắt giữ với các tội danh như trốn thuế, biển thủ công quỹ.

Khương Nguyệt Trì lập tức nhận ra bức ảnh nghi phạm ở góc trên bên phải.

— Chính là một trong những người cô đã gặp ở sòng bạc hôm đó.

Cô nghĩ, Felix tiến triển nhanh hơn cô tưởng.

Haiz.

Cô nhất thời không biết nên cảm thấy thế nào.

Vừa đặt khay cơm xuống, một cậu trai ở phía trước đi tới hỏi cô: “Chào bạn, cho phép mình ngồi đây được không?”

Cậu ta chỉ vào chỗ trống đối diện cô.

Cậu ta cười bất đắc dĩ: “Rất xin lỗi, nhưng chỉ còn mỗi chỗ này là có thể ngồi thôi.”

Khương Nguyệt Trì mỉm cười: “Được thôi, bạn cứ tự nhiên.”

Hai người hoàn toàn xa lạ cứ thế ngồi đối diện nhau, ăn bữa trưa của mình.

Bạn học cũ ở trong nước gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô về thời gian đại khái trở về nước, và hỏi cô có thể giúp mình mua ít sữa bột mang về không.

Đối phương gửi mấy đoạn ghi âm dài sáu mươi giây.

Khương Nguyệt Trì lần lượt mở ra, nghe xong, cô cúi đầu gõ chữ, trả lời là được.

Đợi khi cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị ăn tiếp, cậu trai ngồi đối diện cô ánh mắt vui mừng: “Bạn là người Trung Quốc?”

Khương Nguyệt Trì do dự một chút: “Bạn cũng vậy sao?”

“Đúng vậy.” Cậu ta gật đầu: “Mình là người Bạc Nam.”

Cô biết nơi đó, rất gần quê cô.

Cảm giác gặp được tri âm nơi xứ người khiến hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.

Sau khi ăn xong, hai người lại đến quán cà phê gần đó ngồi.

Đối phương nói với Khương Nguyệt Trì, cậu ta tên Lục Nham, không phải học sinh của trường này, cậu ta làm thêm ở siêu thị của người Hoa.

Hôm nay vì đến trường giao hàng, nên tiện thể ăn cơm ở đây.

Sau khi biết thời gian Khương Nguyệt Trì về nước, cậu ta có chút tiếc nuối: “Cứ tưởng cuối cùng cũng tìm được bạn bè ở đây.”

Khương Nguyệt Trì cười nói: “Em còn một năm nữa mới về nước.”

Câu nói này khiến tâm trạng Lục Nham tốt lên nhiều.

Họ trao đổi WeChat, rồi trò chuyện thêm một lát.

Khương Nguyệt Trì bất ngờ phát hiện bạn học cấp ba của cô lại là bạn nối khố với cậu ta.

Giữa chừng điện thoại đổ chuông mấy tiếng, Lục Nham nhắc cô có muốn xem không, nhỡ đâu có chuyện gấp.

Cô cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình.

Tin nhắn là của Felix gửi đến, công việc của anh chắc hẳn đã tạm kết thúc.

Anh hỏi cô đang ở đâu.

— Ở trường sao? Anh đến đón em.

— Người đâu?

Có lẽ thấy cô mãi không trả lời tin nhắn, anh gọi thẳng một cuộc điện thoại tới.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy sau khi ở bên Felix, cô đã thay đổi rất nhiều dưới sự ảnh hưởng của anh.

Kể cả việc cân nhắc lợi hại, cô cũng học từ anh mà ra.

So với việc l.à.m t.ì.n.h với anh, cô muốn được trò chuyện nhiều hơn với đồng hương về những chuyện ở quê nhà.

Vì vậy cô tắt điện thoại.

Có thể anh sẽ tức giận.

Có thể anh sẽ nổi nóng.

Nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn làm vậy.

Cô cảm thấy mình chỉ là muốn nghe thêm nhiều chuyện về quê hương.

Cô tạm thời vẫn chưa chịu thừa nhận rằng mình chỉ đang dùng cách này, từng chút một chạm vào và mở rộng giới hạn của Felix.

Đây là điều cô học được từ sách dạy huấn luyện chó.

Cô vẫn luôn muốn nuôi một con ch.ó thuộc về mình.

Tất nhiên, là chó thật.

Không phải Felix.

Được thôi, có lẽ không phải.

--- Chương 8: Diệt Rồng ---

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.