Đèn Pha Lê - Chương 44
Cập nhật lúc: 21/09/2025 09:10
Tất nhiên, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Những “Meangirl” trong trường cũng luôn nhắm vào cô.
Nhìn thấy cô là chúng lại dùng giọng điệu và ánh mắt chế giễu để chọc ghẹo, thậm chí còn chụp ảnh cô đang ăn trong căng tin, rồi kèm theo ngón giữa của mình đăng lên diễn đàn trường, nói rằng cô rất đê tiện, chỉ 50 đô la là có thể ngủ một đêm.
Trong tiết bóng chuyền, Khương Nguyệt Trì suýt nữa bị quả bóng đập chết.
Chúng hoàn toàn không phải đang chơi bóng chuyền, mà chỉ mượn cớ chơi bóng chuyền để đánh cô mà thôi.
Khương Nguyệt Trì xin phép giáo viên nghỉ.
Cô đi vào nhà vệ sinh, muốn cởi áo ra xem vết thương trên người.
Xương sườn và vai cô rất đau, cô nghĩ mình có thể đã bị gãy xương.
Vừa kéo áo xuống, đập vào mắt là một mảng lớn vết bầm tím. Đặc biệt là trên làn da trắng tuyết của cô, càng trông đáng sợ hơn.
Cô mím môi, nén đau kéo áo xuống.
May mà không gãy xương, nếu không thì rắc rối lớn rồi.
Hôm đó tan học, Miranda đã đi cùng cô một đoạn đường.
Cô ấy an ủi Khương Nguyệt Trì: “Cậu đừng quá buồn, chuyện này có thể nói với giáo sư. Đây là lỗi của họ, cậu không hề động thủ trước.”
Khương Nguyệt Trì gật đầu.
Cô không nói gì.
Miranda nhìn cô như vậy, thở dài.
Cô gái kia là người có tiếng nói nhất trường, nghe nói gia cảnh cô ta rất giàu có. Cha cô ta có thế lực mạnh đến khó tin, gần đây còn vừa được thăng chức.
“Con Emma Johnson c.h.ế.t tiệt đó!! Nó mới là sinh viên năm hai, thậm chí còn nhỏ hơn cậu ba tuổi!!”
Miranda rất tức giận vì cô ta bắt nạt người lớn tuổi hơn.
Khương Nguyệt Trì không biết nên nói gì. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.
Cô cảm ơn Miranda và bảo cô ấy không cần lo lắng cho mình.
“Mình không sao đâu, cậu cứ yên tâm đi.”
Miranda nói: “Nếu cậu buồn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm mình.”
Khương Nguyệt Trì tiến tới ôm cô ấy: “Cảm ơn cậu, Miranda.”
“Không có gì, chúng ta là bạn bè mà.”
Sau khi chia tay Miranda, cô một mình đứng dưới biển hiệu trạm xe buýt chờ xe.
Suy nghĩ một lát, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Felix.
Cô hỏi anh: “Anh khi nào thì về?”
Cô rất muốn vùi mặt vào n.g.ự.c anh, rồi sờ lên cơ n.g.ự.c của anh mà ngủ, điều đó sẽ khiến tâm trạng cô khá hơn.
Thế nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, mãi không thấy hồi âm.
Cô cố chấp ngồi trên ghế chờ, bất động. Mấy chuyến xe cô đợi đã đi qua, cô cũng không đứng dậy.
Đợi đến khi trời tối, đợi đến khi đèn đường bật sáng.
Chiếc điện thoại im lìm cuối cùng cũng chịu rung lên một cái.
Cô cầm điện thoại lên mở khóa xem.
May mắn là tin nhắn của Felix, nhưng không may, chỉ có hai chữ.
“Sao thế?”
Khương Nguyệt Trì suy nghĩ một chút, liền gửi thẳng tin nhắn thoại cho anh: “Em rất nhớ anh, muốn gặp anh.”
“Vậy thì cứ tiếp tục nhớ đi.”
Phản hồi của anh ta vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Làm nũng hoàn toàn không có tác dụng với anh ta.
Cô gửi tin nhắn tố cáo: “Anh thật m.á.u lạnh!!”
“Tôi tưởng cô đã biết từ lâu rồi chứ.”
Không cần nghĩ cũng biết, khi anh ta gõ tin nhắn này, chắc chắn là với vẻ mặt không cảm xúc. Gửi xong liền để điện thoại sang một bên, không thèm bận tâm nữa.
Sự nghiệp luôn đứng đầu trong cuộc đời anh ta. Dù bố anh ta có chết, anh ta cũng sẽ thong thả giải quyết xong công việc đang dang dở, sau đó mới miễn cưỡng lái xe đến.
Có lẽ còn mang theo một trợ lý, để lấy bản di chúc của bố anh ta.
Felix c.h.ế.t tiệt!
Cô lặp đi lặp lại nguyền rủa anh ta trong lòng.
Ý nghĩ muốn tìm chút an ủi từ Felix cũng hoàn toàn tan biến.
Felix c.h.ế.t tiệt, thằng Tây đáng ghét!!!
Trước khi về nhà, cô vẫn còn chút hy vọng cuối cùng, có lẽ anh ta chỉ cứng miệng thôi.
Có lẽ bây giờ anh ta đã về đến nhà rồi.
Nhưng khi cô lần lượt đẩy cửa phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và cả phòng làm việc ra, nhìn căn nhà trống rỗng không bật đèn.
Nỗi cô đơn đủ sức che lấp mọi thứ lại ập đến.
Tâm trạng tệ đến cực điểm khiến cô trở nên lười biếng, cô không muốn tắm, không muốn thay quần áo, cứ thế nằm ngửa ra giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà thẫn thờ.
Nếu Felix biết cô không tắm mà lên giường, anh ta nhất định sẽ nhíu mày ghét bỏ cô.
Chứng sạch sẽ của anh ta quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức trong mắt anh ta, tất cả mọi người trên thế giới này đều bẩn thỉu.
Không, không phải vậy.
Anh ta chỉ đơn thuần là căm ghét và khinh thường tất cả mọi người một cách bình đẳng và công bằng mà thôi.
Anh ta ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì. Khương Nguyệt Trì từng tận mắt chứng kiến, có một người vô gia cư nhìn khí chất và cách ăn mặc của anh ta liền biết anh ta rất giàu có, liên tục run rẩy cầm cái bát trong tay cầu xin anh ta bố thí một chút.
Felix tuyệt đối không phải loại người có lòng tốt. Dù anh ta có quyên góp khá nhiều tiền cho các quỹ từ thiện mỗi năm.
Nhưng những thứ đó chẳng qua chỉ để tránh thuế và duy trì cái hình ảnh nhà tư bản không hề tồn tại của mình.
Vì vậy, khi người vô gia cư kia hết lần này đến lần khác chắn trước mặt anh ta, anh ta không chút do dự ném cái bát vỡ trong tay hắn xuống hồ nhân tạo gần đó, và bảo hắn cút ngay!