Điển Thiếp - Chương 39: Nàng Không Hài Lòng Với Ta Ở Điểm Nào? (1)
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:26
Thái Giới thấy tình cảnh này, liền nuốt lại những lời muốn nói, thản nhiên ăn cơm, Liễu Yên múc cơm múc canh cho hắn, cười cười nói nói, nhưng hắn chẳng nghe lọt tai, chỉ thi thoảng không kìm được mà liếc nhìn Phùng Mẫn. Thấy nàng biểu tình thản nhiên, không thèm nhìn hắn, lòng hắn liền giống như có mèo cào.
Muốn bảo nàng đừng hầu hạ nữa, đi ăn cơm đi, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, hắn đủ tinh ý để hiểu rằng, nếu thực sự mở lời gọi "Mẫn Mẫn", nàng chắc chắn sẽ còn tức giận hơn cả Liễu Yên. Hắn đã sớm hiểu, Phùng Mẫn thà đắc tội với hắn, chứ không muốn đắc tội với Liễu Yên.
Mọi người vây quanh bàn đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Liễu Yên chậm rãi bẻ một miếng điểm tâm nhỏ, chưa ăn hết một nửa thì Thái Giới đã đặt bát xuống, đứng dậy, nói đã ăn xong và muốn rời đi.
Liễu Yên liếc mắt nhìn Phùng Mẫn, bảo nàng lấy áo khoác cho đại gia mặc vào, Thái Giới đã đi trước một bước, tự mình lấy áo, có vẻ như ghét sự phiền phức của họ, rồi cứ thế đi thẳng.
Trên bàn chỉ còn lại một mình Liễu Yên, nàng ta lập tức mất hết khẩu vị, đặt bát xuống và không ăn nữa. Xuân Diên khuyên nàng ta dùng thêm nửa bát cháo, nhưng Liễu Yên không chịu, đứng dậy vào phòng nằm, chờ Phùng Mẫn đi rồi, nàng ta gọi Xuân Diên vào, "Ngươi có nhìn ra điều gì không?"
Xuân Diên không hiểu ra sao, "Cái gì ạ?"
Thấy vẻ mặt hoang mang của Xuân Diên, Liễu Yên hơi yên tâm, ngay cả một người thông minh lanh lợi như Xuân Diên cũng không nhìn ra, chứng tỏ đúng là không có gì, thực ra nàng ta cũng chẳng nhìn ra được gì, nhưng trực giác của nữ nhân mách bảo nàng ta rằng, không thể không đề phòng Phùng Mẫn.
Có lần đó, mọi chuyện diễn ra thuận lý thành chương, mỗi khi Liễu Yên dùng bữa dưới sự hầu hạ của Phùng Mẫn đều nói cười vui vẻ với Xuân Diên, cuộc sống cũng khá ổn, chỉ là Thái Giới quá bận rộn, từ sau bữa cơm sáng hôm đó, hắn đã nửa tháng không xuất hiện.
Nàng ta từ khi thành thân đã biết trượng phu của mình là người có chí khí, đã đọc sách nhiều năm, đi khắp nơi mở mang kiến thức, nhưng lại không chịu dựa vào gia đình để có một chức quan, cứ nhất quyết phải chờ đợi thời cơ, nàng ta cũng không hiểu, chỉ biết chăm lo tốt cho bản thân, bớt gây phiền phức cho nam nhân bên ngoài.
Thế nhưng nửa tháng không gặp, nàng ta vẫn nhớ, cũng may gần đây Liễu Thiền sắp thành thân, nàng có thể về mẫu gia để tham gia cho vui. Phùng Mẫn được thở phào nhẹ nhõm.
Thái Giới cũng sau nửa tháng, lại xuất hiện ở hậu viện, thấy Phùng Mẫn yểu điệu đứng trong phòng, lòng hắn khẽ động, làm theo mong muốn cháy bỏng nhất trong lòng, hắn ôm lấy nàng, ở bên tai hít một hơi hương thơm thuộc về nàng, sao hắn lại cảm thấy như đã xa cách rất lâu rồi nhỉ?
Phùng Mẫn để hắn ôm một lúc, rồi gỡ tay hắn xuống, rót một chén trà nóng, rồi đặt cuốn sách hắn thường xem qua, thái độ của nàng không có vấn đề gì, chỉ là có người vì quan tâm mà loạn, cảm thấy nàng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, mà hắn thì không thể chịu nổi sự lạnh nhạt của nàng.
Hắn giống như một tiểu tử mới lớn chọc giận người yêu, chẳng còn chút cẩn trọng sâu sắc nào, chỉ muốn mỗi lúc đều hiểu được tâm trạng của nàng, không cam lòng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, "Sao vậy? Ta nửa tháng không đến, giận rồi sao?"
Phùng Mẫn liếc hắn một cái, thầm nghĩ, dù ngươi nửa năm không đến cũng được. Nàng còn mừng vì được nhàn hạ nữa kìa, "Biết đại gia bận rộn, ta hiểu mà."
Sự hiểu chuyện này ngược lại khiến người ta không biết làm thế nào, mặc dù nàng vẫn luôn như vậy, nhưng hiện tại hắn đang chột dạ, nàng thế này khiến hắn không thể không nghĩ nhiều, cầm lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay, ngước mắt giải thích, "Đại nãi nãi về mẫu gia mấy lần rồi, nếu nàng ấy lại bắt nàng lập quy củ, để ta đi nói chuyện có được không?"
Phùng Mẫn bị dọa cho giật mình, "Không cần.” Hắn đừng có gây thêm rắc rối, bây giờ nàng vẫn ứng phó được, nhưng nếu hắn ra tay, mọi chuyện sẽ rối tung lên.
Giống như trực giác của Liễu Yên mách bảo nàng ta rằng Phùng Mẫn là mối đe dọa, từ ngày đầu tiên vào phủ, giác quan thứ sáu của Phùng Mẫn cũng nói với nàng rằng, chỉ cần Thái Giới đừng xen vào, nàng ở trước mặt Liễu Yên, sẽ không phải chịu tổn thương quá lớn.
Trái tim muốn bảo vệ nàng của hắn bị câu "không cần" dứt khoát này làm tổn thương, mày kiếm khẽ nhíu, trong lòng rất khó chịu, "Tại sao? Nàng có biết ta nhìn nàng hầu hạ người ta khó chịu đến thế nào không? Một miếng cũng ăn không nổi, ta biết nàng không muốn đắc tội với người ta, nên nhịn chẳng nói gì cả.”
Hắn cũng hiểu tại sao Liễu Yên không chấp nhận được nàng, nên vào lúc ăn cơm không xuất hiện nữa, nhưng mỗi lần đến canh giờ đó, hắn vẫn luôn nghĩ đến nàng, sợ nàng đói bụng khó chịu.
Thực tế đã chứng minh, không có người nam nhân nào không biết nói lời tình tứ, dù là một người thâm trầm như biển cả đi chăng nữa, cũng sẽ muốn thổ lộ tâm trạng của mình cho người trong lòng, khao khát nhận được hồi đáp.
Nhưng Phùng Mẫn đã định sẽ không cho hắn bất kỳ hồi đáp nào, ngồi trong vòng tay rắn chắc và ấm áp của hắn, nghe những lời này, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, lúng túng và không nói nên lời. Nàng ấp ủ thật lâu, bình tĩnh nói, "Đây cũng không hẳn là hầu hạ người ta, hồi ở nhà, khi mẫu thân ta phát bệnh, phụ thân ta bị thương đều do ta chăm sóc, bưng chén bưng đĩa chẳng là gì cả, thời gian ngắn như vậy, cũng không khiến ta bị đói đâu."
Nàng rõ ràng biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, nhưng càng không muốn đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng tránh né, Thái Giới thất vọng nhưng cũng tỉnh táo lại, mọi cảm xúc đều lắng xuống, sự không cam lòng bấy lâu nay gần như bùng lên đỉnh điểm, hắn siết chặt eo nàng, càng có cảm xúc mãnh liệt thì giọng nói lại càng nhàn nhạt, "Nàng không hài lòng với ta ở điểm nào?"
Rõ ràng mỗi tối đều mềm nhũn trong vòng tay hắn như một vũng nước, nhưng cánh cửa trái tim nàng lại đóng kín, không hề ghen tuông hay oán hận, hắn đến thì nàng tiếp, hắn không đến thì nàng vẫn thản nhiên như không. Nửa tháng nay, hắn còn sai Thái ma ma đến thăm vài lần, nhưng nàng chẳng nói lời nào, càng nghĩ càng cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, không thể phân biệt được là mùi vị gì.
Phùng Mẫn vùng vẫy đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên, thần thái chân thành tha thiết, "Ta nghe không hiểu, điều kiện của đại gia mà mang ra ngoài là điều biết bao nhiêu người mơ ước hâm mộ, hà tất phải khiến ta hài lòng? Sự hài lòng của ta không hề quan trọng, tại sao lại hỏi như vậy?"
Không có hài lòng, cũng không có không hài lòng, ý là vậy sao?
Trong lòng Thái Giới tức muốn chết, nhưng hắn cũng biết cảm xúc này đến thật vô cớ, nếu Phùng Mẫn yêu hắn đến sống c.h.ế.t ghen tuông, đối đầu với Liễu Yên, thì hắn mới nên phiền não. Một thiếp thất như Phùng Mẫn hẳn là nhiều nam nhân yêu thích: xinh đẹp dịu dàng, biết bổn phận hiền hậu, lễ phép với vợ lớn, hắn còn gì để không hài lòng nữa?