Định Mệnh Kiếp Sau - Chương 1: Xuyên Qua Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:38

Thế giới này, thật sự có kiếp trước kiếp sau, có mệnh số đã định? Chuyện huyễn hoặc khó lường, mờ mịt bất định như vậy, quỷ mới tin, nàng càng tin tưởng vào những bảo bối trân quý mà giá trị!

Đẹp đẽ mà giá trị, thứ đáng giá không phải là ngọc trai, mã não, kim cương gì đó, những thứ ấy tuy đẹp, tuy đắt tiền, nhưng lại chẳng thể khơi gợi hứng thú ra tay của nàng! Thứ có thể khiến Hạ Dạ sáng mắt chính là những món cổ vật đậm màu truyền kỳ!

Ví như chiếc ban chỉ trong tay vị hoàng đế nọ, hay trâm cài ngọc châu trên đầu vị hoàng hậu kia, hoặc giả là món đồ yêu thích nhất của một danh nhân lịch sử nào đó…

Ngoài ra, còn có một thứ khác mà Hạ Dạ càng say mê hơn, đó chính là những vật phẩm mang màu sắc truyền kỳ, thậm chí là linh dị, ví như Tàn Phong Cổ Ngọc!

Với tư cách là thần trộm Hạ Dạ lừng danh nhất thế kỷ hai mươi mốt, nàng luôn tin tưởng, trên đời này chỉ có thứ nàng không thèm để mắt, chứ không có thứ nàng không thể trộm được. Tuy nhiên, để làm kỷ niệm cho thế nhân, đặc biệt là đám cảnh sát đã thề sẽ bắt nàng quy án, mỗi lần gây án nàng đều để lại một tờ giấy tại hiện trường: Hạ Dạ đã tới, đây là chứng cứ!

Việc để lại những chứng cứ này không chỉ để rêu rao với đám cảnh sát điều tra, mà mục đích khác là để bọn họ có thể theo dấu vết này mà tìm ra hành tung của nàng! Đương nhiên, Hạ Dạ tuyệt không thể để đám cảnh sát kia bắt được mình; thứ cuối cùng bọn họ tìm thấy được cũng chỉ là món bảo bối đã bị nàng mang đi, chơi chán hai ngày rồi vứt bỏ mà thôi!

Nhưng hiện thực lại tàn khốc đến vậy, nàng thích lừa gạt người khác, lại bị bảo bối lừa một vố; nàng không tin kiếp sau kiếp trước, lại bị bảo bối đưa đến kiếp trước của mình…

Kiếp trước? Kiếp trước cái quái gì, thật là m.á.u chó. Kiếp trước của ta cứ thế mà c.h.ế.t sao? Kẻ đã ném ta xuống giếng khô kia, cô nãi nãi ta nhớ kỹ ngươi rồi, kiếp sau tìm được ngươi, ta sẽ trộm luôn quần lót của ngươi, cho ngươi ngày ngày trần truồng chạy loạn!

Nhưng khó khăn lắm mới xuyên không một lần, chẳng lẽ chỉ là cảnh trong gương, hoa dưới nước, một thoáng đẹp đẽ rồi tan biến? Ai da, đây là cổ đại đó nha, khắp nơi là cổ vật, khắp nơi là bảo bối, mỗi món bảo bối mang về hiện đại đều là một câu chuyện vô cùng phong phú, đáng tiếc quá!

“Tiểu phu nhân, người tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha, đừng dọa Tiểu Hạ!” Khi Hạ Dạ đang thầm than trời bất công, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở đáng thương, lại có người đang sờ mặt nàng? Chẳng lẽ là tên hình cảnh vô sỉ Thu Thanh kia?

Biết hắn ta vô sỉ, nhưng không ngờ hắn lại vô sỉ đến mức này, hết lần này tới lần khác trêu chọc nàng, thật sự cho rằng thần trộm Hạ Dạ ta dễ bắt nạt sao?

“Ưm!” Đột nhiên một tiếng rên rỉ mê hồn phát ra từ bờ môi giai nhân trên giường. Tiểu Hạ ngồi bên giường vội vàng mở mắt, mừng rỡ khôn xiết.

Không biết từ lúc nào, tư thế ngủ của nữ tử trên giường đã hoàn toàn mất đi vẻ nhu nhã, trở nên yêu mị đa tình! Chính là “Tay như nõn nà, da như mỡ đông, cổ như cổ ve, răng như hạt dưa hấu” — cảnh tượng như vậy, ngay cả Tiểu Hạ là nữ tử cũng không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, may mắn thay không có bất cứ nam nhân nào ở đây! Bằng không, một cảnh tượng mê hoặc lòng người đến thế, làm sao có thể khiến người ta tâm thần an định?

“Tiểu phu nhân?” Tiểu Hạ luống cuống tay chân, không biết nên giúp nữ nhân trên giường đắp chăn lại, hay nên lay lay cánh tay nàng, xem nàng đã tỉnh chưa!

Ai, tiểu phu nhân mệnh khổ quá, vốn dĩ đã ngây ngô ngốc nghếch rồi, giờ lại chịu tội lớn thế này, chẳng biết sẽ biến thành bộ dạng gì, liệu sau này có trở nên không thể tự chăm sóc bản thân được nữa không? Ông trời phù hộ, giờ chỉ mong nàng có thể tỉnh lại. Bằng không, chẳng biết Đại tướng quân sẽ làm ra chuyện gì, nói không chừng, đến lúc đó cả phủ tướng quân sẽ phải chấn động!

“Cái nữ nhân kia thật sự quá độc ác, không được tướng quân sủng ái thì thích đi hãm hại người khác! Thể loại gì chứ, lại còn là muội muội của Quý phi! May mà ả ta chưa làm Quý phi, nếu không, hậu cung của Hoàng thượng sẽ đại loạn mất. Tiểu phu nhân à, sao người lại không nghe lời thế chứ, ta đã sớm nói với người rồi, sau này phàm là lời của nữ nhân kia đều không nên tin, nhưng người cứ không nghe lời ta, giờ thì hay rồi đó! Vốn dĩ đã ngây ngốc rồi, nếu người lại trở nên ngu si hơn nữa, Tiểu Hạ ta biết phải làm sao đây!”

Nghĩ đến nữ nhân to gan lớn mật dám ném tiểu phu nhân xuống giếng, Tiểu Hạ cũng đầy vẻ bất bình. Nhưng nàng phận thấp lời mỏng, chỉ có thể thầm bất bình thay tiểu phu nhân mà thôi. Nếu Đại tướng quân có thể quan tâm tiểu phu nhân hơn một chút, những nữ nhân kia cũng không dám làm vậy! Sau này chỉ mong Đại tướng quân biết nên làm gì.

“Này, tiểu nương tử, hình như ta vừa nãy còn chưa mở mắt đúng không? Ngươi đang nói chuyện với ai đó? Chẳng lẽ ngươi còn có thần công tự nói chuyện với mình sao?”

Đang rũ đầu, định nằm sấp trên giường tiếp tục thất thần, Tiểu Hạ đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt sáo, và cả một câu nói như vậy! Cả căn phòng này chỉ có hai người bọn họ, nàng không nói chuyện, vậy người đang nói chuyện chính là… Nàng đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt mở to tròn xoe, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn nữ nhân trên giường.

Hạ Dạ… hay nói đúng hơn, là Lam Trúc Ngữ của hiện tại, nàng đã tỉnh. Vừa tỉnh dậy đã nghe thấy cô nương đáng yêu bên cạnh đang tự lẩm bẩm một mình. Nàng nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tư thế yêu kiều, thần sắc quyến rũ! Đôi mắt tròn xoe đảo quanh, lòng tràn đầy tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh. Nàng rõ ràng nhớ mình bị hai tên khốn kiếp ném xuống giếng, nhưng sao lại xuất hiện trong căn phòng này? Chẳng lẽ lại xuyên qua nữa sao? Vậy thì nàng phải xuyên về thế kỷ hai mươi mốt chứ, sao lại là cái nơi quỷ quái này?

Thật sự là đang mơ sao! Nhưng mà, mái nhà, bình phong, ghế ngồi, và cả bộ xiêm y trên người tiểu nương tử này nữa, thật sự không phải đang mơ!

Xuyên rồi? Xuyên rồi! Thật sự xuyên rồi, ai da, thật sự xuyên rồi đó nha!

Nàng từng nghe nói Tàn Phong Cổ Ngọc mang màu sắc truyền kỳ, thậm chí còn nghe nói Tàn Phong Cổ Ngọc là bảo bối của một vị tiên nhân cổ đại, nhưng lại chưa từng nghe ai nói cho nàng biết, những truyền thuyết này không phải là truyền thuyết, những câu chuyện này không phải là câu chuyện! Nếu biết trộm Tàn Phong Cổ Ngọc sẽ khiến mình xuyên không, dù có đánh chết, nàng cũng sẽ không ra tay, hại nàng còn chịu đựng một đêm lạnh giá vô ích!

Thầm rủa tên khốn đã khiến mình đi trộm cổ ngọc, nàng đành tạm thời gác lại sự bất lực và bực bội, dời ánh mắt sang Tiểu Hạ: “Mỹ nữ, tại hạ là thần trộm Hạ Dạ, ngươi có thể gọi ta là Hạ Dạ, đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta là Thần Trộm đại nhân… Ờ ờ, nói hơi xa rồi ha. Ta mới tới đây, đường xá lạ lẫm, thấy ngươi thanh tân tú lệ, lại mang tướng vượng phu vượng tử, chúng ta, kết giao bằng hữu nhé? Nói xem, đây là nơi nào?”

Mắt trợn há mồm, Tiểu Hạ rất muốn hỏi: Tiểu phu nhân người không ngốc đó chứ? Nhưng nàng một câu cũng không thốt nên lời, quá quỷ dị! Đây là tiểu phu nhân sao? Đây là nữ nhân ngây ngốc kia sao? Nói năng lưu loát thế này, khác một trời một vực! Nụ cười kia thật sự đơn thuần, ngọt ngào đến mức nàng chưa từng thấy bao giờ!

“Không nói à?” Lam Trúc Ngữ nhíu mày, “Nhìn ta làm gì? Trên người ta đâu có hoa… Á!” Lời nói bỗng nhiên dừng lại, Lam Trúc Ngữ nhắm chặt hai mắt, hai tay kéo chăn lên thật cao. Vừa rồi chỉ chăm chú tò mò đánh giá nơi này, lại không hề phát hiện ra nàng vậy mà lại trần truồng, còn nằm trong một tư thế vô cùng quyến rũ!

Mất mặt, mất mặt quá chừng, quả thật mất mặt đến tận dãy Himalaya rồi! Chuyện này vạn nhất người ta coi nàng là một kẻ khoe thân thì sao? Còn ra thể thống gì nữa? Hình tượng mất sạch! May mắn thay, trong phòng này không có nam nhân nào, bằng không, có phải nàng sẽ phải đuổi theo người ta để bắt chịu trách nhiệm rồi không?

Hơn nữa, cổ đại hình như quản lý những chuyện này rất nghiêm khắc thì phải, nếu người ta tống nàng đến nha môn, định tội c.h.é.m đầu, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

“Tiểu mỹ nữ, ta hỏi ngươi lại lần nữa, đây là nơi nào, biết gì thì thành thật khai báo hết cho ta!” Cả người rúc vào trong chăn, Lam Trúc Ngữ lại hỏi. Nàng rõ ràng nhớ mình ra ngoài khi đó có mặc y phục mà.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.