Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 45-47: Đụng Độ Hồ Đông Và Na Na

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:24

Không khí trong phòng trở nên vô cùng ngột ngạt sau câu hỏi của Lục Ngạn, Na Na bị những người khác nhìn và đánh giá, xấu hổ tới mức mặt đỏ lên.

Bình thường cô ta luôn rất tự tin vào ngoại hình của bản thân, n.g.ự.c nở eo thon m.ô.n.g cong, chân cũng dài, lại là con tiểu thư gia đình danh giá, số người ngưỡng mộ cô ta có thể xếp hàng dài từ nhà ra sân bay.

Không ai phủ nhận Na Na quả thật rất xinh đẹp.

Nhưng chỉ vì một ánh mắt ghét bỏ của Lục Ngạn mà cô ta suýt chút nữa hoài nghi nhan sắc bản thân.

Sau một khoảng im lặng đầy ngượng ngùng, Hồ Đông là người đầu tiên lên tiếng:

“Tôi không ngờ Lục tiên sinh bình thường bận rộn, thần long thấy đầu không thấy đuôi mà lại có nhã hứng đến thành phố H xa xôi này mua đất làm sinh ý đấy?”

Lục Ngạn chống tay lên trán, ngả người ra sofa rồi vắt chéo chân không xem ai ra gì, lười biếng đáp:

“Tôi đương nhiên bận, không có thời gian chơi gái.”

“Anh nói vậy là ý gì?” Na Na lập tức bước tới muốn phân bua nhưng lại bị Hồ Đông đưa tay giữ eo.

Hồ Đông nhỏ giọng ngăn cản:

“Hắn không nói em.”

“Nhưng…”

Rõ ràng là vừa rồi ám chỉ cô làm gái! Sắc mặt Na Na cực kỳ không tốt, lúc trắng lúc xanh vì giận, cuối cùng trước sự khuyên nhủ của Hồ Đông, cô ta chỉ đành cắn răng nuốt xuống cục tức.

Người xung quanh đều cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, trao đổi ánh mắt một cách thầm lặng.

Hôm nay Na Na mặc một bộ váy lụa cao cấp màu đỏ và khoác áo lông chồn đen, trông rất quyến rũ. Chẳng qua là bộ n.g.ự.c hơi lớn, lúc tức giận phập phồng lên xuống làm người ta thấy có chút bội thực.

Lục Ngạn không nói thì thôi, nói một câu kia làm mấy cô nhân viên liên tưởng lung tung, cảm thấy dáng vẻ của cô ta rất giống tình nhân của Hồ Đông.

Cái miệng của Lục Ngạn độc đến nỗi chỉ hai ba câu đã biến mỹ nữ kiều diễm Na Na biến thành một người đàn bà kém sang.

Hai bên cũng không ưa gì nhau, vừa vào liền bộc phát mùi thuốc s.ú.n.g làm quản lý toát cả mồ hôi hột.

Hồ Đông tiến tới vài bước, xem mô hình kiến trúc của thành phố H. Trước đó hắn cũng từng liên hệ muốn mua một tòa chung cư ở trung tâm, kết quả vừa muốn mở miệng, Lục Ngạn bên kia liền đứng lên, nói:

“Lấy hợp đồng cho tôi, không cần xem thêm nữa, tôi có chuyện gấp rồi.”

Anh hứa với Tuyết Nhi hôm nay sẽ về nên không thể ở lại dây dưa với đám người này, nhìn mặt chúng đã thấy mất hứng.

Những ngón tay thon dài của Lục Ngạn lướt qua, chạm đúng vào mô hình của tòa chung cư mà Hồ Đông định mua rồi nói:

“Tiếc quá nhỉ?”

Gân xanh trên trán Hồ Đông thoáng hiện, nụ cười trên môi thì vẫn như trước rạng rỡ:

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch…”

“Không làm.” Lục Ngạn trực tiếp từ chối: “Căn này tôi mua rồi, sau này phá dở cũng không có ý định bán cho Hồ tổng.”

Na Na đã kìm nén từ lúc vào cửa đến giờ, không thể chấp nhận nổi thái độ cợt nhả gợi đòn của Lục Ngạn nữa, cô ta chau mày nói:

“Thái độ gì vậy? Anh tạo dựng danh tiếng tốt trong giới thượng lưu mà thể hiện sự bất lịch sự, ăn nói bỗ bã, không tôn trọng người khác như thế à? Tôi còn chưa kể đến việc vừa rồi anh nhìn n.g.ự.c tôi!”

Ban nãy anh cũng chỉ đánh giá sơ bộ người phụ nữ từng ức h.i.ế.p bé con Tuyết Nhi chứ không thật sự muốn nhìn ngắm cô ta. Nhưng cô ta nói lời này, anh phải quan sát lại một lượt.

Ánh mắt Lục Ngạn xẹt qua một tia hung ác, sau đó anh lại bỗng nhiên bật cười:

”Tôi chỉ đang thắc mắc bên trong là túi n.g.ự.c bao nhiêu cc thôi.”

Na Na nghe xong trợn tròn mắt, nhất thời á khẩu không biết phải phản bác thế nào.

Nhân viên xung quanh cũng ngơ ngác tự hỏi là bơm n.g.ự.c sao? Nhưng nhìn rất tự nhiên!

Lục Ngạn cười càng to hơn khi Na Na nghiến răng nghiến lợi trừng anh.

Sức quan sát của anh quả thật rất tốt, tốt hơn Hồ Đông gấp nhiều lần!

Na Na kéo áo choàng che đi khe n.g.ự.c sâu hun hút, lén lút nhìn sang người bên cạnh, rất sợ Hồ Đông đánh giá cô ta nhưng hắn căn bản không quan tâm đến chuyện của cô ta là đồ thật hay giả.

Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, chỉ một ánh mắt mà không khí như đông đặc lại, nhiệt độ hạ thấp đi vài phần.

Từ trước đến giờ những thứ mà Hồ Đông muốn đều chỉ có một người có thể cướp trên tay hắn, người đó chính là Lục Ngạn.

Lục Ngạn nhếch mày nhìn đối thủ của mình, chân thành hỏi:

“Anh bạn, có cần đến bệnh viện không? Tôi sẽ giới thiệu cho một vị bác sĩ giỏi, nhất định chữa được mắt nhìn người và gu thẩm mỹ của anh.”

Ngoài miệng nói chuyện thì lịch sự nhưng thực chất sặc mùi châm biếm, Hồ Đông nhạy bén nhận thái độ của Lục Ngạn khác thường. Trước đây dù họ căm ghét nhau là thật, lại không đến mức người bên cạnh hắn cũng bị lôi kéo vào.

Lục Ngạn có thái độ khinh thường Na Na thấy rõ.

“Anh Đông, chúng ta đi thôi, không cần phải chấp nhất loại người như hắn.”

Người phụ nữ đưa tay kéo nhẹ góc áo Hồ đông, hắn liền ừ một tiếng rồi nói:

“Lục tiên sinh chưa nghe câu cười người hôm trước hôm sau người cười sao?”

Lục Ngạn đút tay vào túi quần, một tay khác cầm điện thoại lên xem giờ, thấy đã sắp trễ, anh nói:

“Tôi cũng trả cho Hồ tổng một câu, có không giữ, mất đừng tìm.”

Lúc bọn họ đang căng thẳng, quản lý đã mang hợp đồng mua bán nhà đất ra, Lục Ngạn ký tên xong phẩy tay chào hai người rồi đi thẳng ra cửa, lập tức có người lái xe đến đón anh.

Mà câu nói cuối cùng của Lục Ngạn vẫn quanh quẩn trong đầu Hồ đông, không hiểu sao hắn đặc biệt quan tâm đến những lời ấy.

Có không giữ, mất đừng tìm!

Hồ đông đứng tại chỗ rất lâu mới chậm rãi lên tiếng:

“Lục Ngạn dường như biết anh đang tìm Tuyết Nhi…”

Hắn vẫn mãi không tìm được con bé, có khi nào là tên khốn này giở trò? Với thế lực của Lục Ngạn, chắc chắn sẽ dễ dàng che giấu hành tung một người.

Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Lục Ngạn bắt cóc Tuyết Nhi, Hồ đông liền thấy tay chân lạnh toát:

“Lục Ngạn là tên thù dài, cũng rất tàn độc. Một khi có người chọc giận hắn, hắn ta sẽ không từ thủ đoạn khiến cho đối phương phải khổ sở gấp 10 lần. Nếu Tuyết Nhi rơi vào tay hắn thì sao?”

Na Na vội vàng nắm chặt lấy tay hắn, dịu dàng an ủi:

“Anh bình tĩnh lại, hắn ta chỉ tùy tiện khiêu khích anh thôi mà. Nói không chừng hắn biết anh đang tìm Tuyết Nhi nên mới chọc tức anh.”

“Không được!” Hồ đông tưởng tượng đến cảnh cục cưng của hắn phải chịu hết mọi loại tra tấn về thể xác lẫn tinh thần mà giận run lên, vội vàng hất tay Na Na rồi xông ra ngoài.

Hắn muốn đuổi theo Lục Ngạn nhưng nhìn trái nhìn phải đều không thấy bóng dáng của Lục Ngạn đâu.

“Chết tiệt!” Hồ đông thầm mắng một câu rồi rút điện thoại ra gọi cho người của mình, giọng nói tràn ngập giận dữ: “Điều tra đến địa bàn của Lục Ngạn cho tôi!”

“Đại ca, có chuyện gì vậy? Bình thường anh tránh tên họ Lục kia không kịp mà.”

“Câm miệng và cử người đến đó ngay lập tức!”

Trực giác của Hồ đông nói cho hắn biết Lục Ngạn chắc chắn đang giấu diếm điều gì đó, rất có khả năng Tuyết Nhi đang ở trên địa bàn tên này.

Lục Ngạn đeo kính râm nằm trong khoang hạng nhất máy bay, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Một phần vì vừa tặng cho Hồ đông một cục tức, phần vì sắp được gặp bé cưng của anh.

Vừa rời khỏi sân bay, bên ngoài liền có vệ sĩ đến đón Lục Ngạn. Ngoại hình của anh so với minh tinh còn nổi bật hơn, một bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ khiến cho mọi người nhìn chằm chằm.

“Ai vậy? Minh tinh nào vậy?”

“Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá!”

“Tôi từng thấy anh ấy trên tạp chí, là một doanh nhân nổi tiếng đấy.”

Tiếng xì xầm liên tục của mọi người truyền vào tai Lục Ngạn, anh tự hỏi không biết Tuyết Nhi có cảm thấy anh cũng đẹp trai không?

Người đàn ông ngồi trên xe cầm điện thoại nhắn tin cho bé con của mình nhưng mãi chưa thấy trả lời, đến tận khi anh về tới Lục gia, cô mới nhắn:

[Em đang bận một chút, chú về rồi thì buổi tối đến đón em đi ăn nha.]

Lục Ngạn hơi chững lại, tự hỏi “đến đón” là ý gì.

Đinh Mục chạy ra đón anh với vẻ mặt thấp thỏm:

“Lão đại…“

Câu đầu tiên mà Lục Ngạn nói chính là:

“Tuyết Nhi đâu?”

Theo Lục Ngạn lăn lộn bao nhiêu năm trời, trải qua trăm ngàn sóng gió và hiểm nguy nhưng hiếm khi Đinh Mục lại lộ ra bộ dáng sợ hãi như hôm nay. Hắn vừa đưa tay run run lau mồ hôi vừa nói:

“Mấy ngày trước trường học gửi thông báo cho Tuyết Nhi, nói có thể đến ký túc xá sớm hơn dự tính…”

“Cho nên?”

Giọng Lục Ngạn bỗng nhiên trầm xuống.

Đinh Mục nuốt nước miếng:

“Nên là Tuyết Nhi đã chuyển ra ngoài rồi…”

Sau khi nói xong câu này, hắn không dám ngẩng mặt lên mà cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Quanh thân Lục Ngạn tản ra hơi thở lạnh lẽo, giống như muốn đóng băng toàn bộ mọi thứ:

“Tại sao không thông báo cho tôi biết?”

“Tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của lão đại.”

Vẻ mặt của Lục Ngạn tuyệt nhiên không thay đổi, vẫn là cái biểu cảm bình tĩnh thờ ơ với mọi thứ, nhưng ánh mắt thì đã biến thành một con d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào tim Đinh Mục mấy nhát.

Đinh Mục thiếu chút nữa bị dọa quỳ xuống, lắp bắp nói:

“Tuyết Nhi kiên trì muốn chuyển ra, lão đại, tôi không dám ngăn cản, hay là… hay là bây giờ tôi đi đón con bé trở về?”

Người đàn ông không nói gì, cầm điện thoại lên ấn nút gọi cho Tuyết Nhi.

Tiếng chuông di động vang lên rồi tắt, vang lên rồi tắt, lặp lại ba lần, mồ hôi sau lưng Đinh Mục chảy ròng ròng:

“Tuyết Nhi, vị cứu tinh của tôi ơi, sao còn chưa bắt máy nữa?”

Khi Lục Ngạn sắp mất hết kiên nhẫn và phát hỏa, điện thoại trên tay anh rung lên.

“Chú?”

Giọng nói ngọt ngào của bé con lập tức xua tan bầu không khí gió mây vần vũ, Lục Ngạn hỏi:

“Em đang ở đâu? Tôi về tới rồi.”

“Chú đến đón em hả? Em đang ở quán cà phê gần trường với bạn nè. Có việc gấp sao? Vâng, vâng, em biết rồi, em gần xong rồi ạ.”

Lục Ngạn còn chưa nói gì, Tuyết Nhi đã chủ động nói một tràng dài.

Anh khẽ hỏi:

“Gặp rắc rối rồi sao?”

“Vâng…”

“Được, gửi địa chỉ cho tôi.”

Tắt máy, Lục Ngạn không có thời gian để tính sổ với Đinh Mục mà quay trở lại xe, tự mình ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi biệt thự Lục gia, chạy thẳng đến trường đại học H.

Chiều hôm nay Tuyết Nhi đang chuẩn bị dụng cụ vẽ thì Tô Diệu Anh bỗng nhiên rủ cô ra ngoài đi uống cà phê, cô cũng không nghĩ nhiều liền kéo theo hai người bạn cùng phòng. Đến nơi mới biết, là Tô Hoan hẹn bọn họ ra ngoài, anh ta còn dẫn theo mấy người đồng nghiệp chưa có bạn gái, vừa nhìn liền biết muốn gán ghép cho Chương Nhiên và Lâm Mộc Mộc.

Hai cô gái này cũng rất xinh xắn, Chương Nhiên theo phong cách hơi trưởng thành, Lâm Mộc Mộc thì ăn mặc nữ tính hơn hẳn, váy áo đều là kiểu bèo bèo có nơ.

Tuyết Nhi ăn mặc đơn giản nhất, quần ống loe và áo sơ mi croptop.

Buổi cà phê này quá đột ngột, ba cô gái sượng trân, chỉ có Tô Diệu Anh vui vẻ nói không ngừng.

Tuyết Nhi mãi mới nhìn điện thoại, thấy chú Ngạn gọi cho mình, cô mừng muốn chết, vội vàng cầu cứu.

“Chúng ta đi KTV không? Lâu rồi anh chưa hát hò gì, cảm thấy hơi ngứa nghề rồi.” Tô Hoan vừa nói vừa nhìn về phía Tuyết Nhi, rõ ràng đang hỏi ý cô.

Cô định từ chối, Tô Diệu Anh lại ở bên cạnh chen ngang:

“Được chứ, dù sao cũng chưa vào học, tụi em rảnh rỗi lắm. Em nhớ ngày trước anh từng đoạt giải nhì trong giải văn nghệ trường, hát siêu hay luôn.”

Chương Nhiên chướng mắt cô nàng này mấy hôm nay, không vui nhưng vẫn phải nể mặt mọi người.

Lâm Mộc Mộc thì cảm thấy anh trai đối diện trông rất ổn, muốn đi chơi:

“Vậy uống xong chúng ta đi nhé?”

Lúc này, Tuyết Nhi không nhịn nổi nữa:

“Vừa rồi chú của tôi nói nhà có việc gấp, bây giờ đang trên đường đến đón tôi rồi, mọi người đi đi.”

“Kìa, sao cậu lại thế?” Tô Diệu Anh kéo tay Tuyết Nhi tỏ vẻ thân thiết lắm: “Mọi người hiếm khi có dịp tụ họp mà.”

Sắc mặt Tuyết Nhi lạnh xuống vài phần, đẩy cô ta ra xa một chút:

“Tôi bận việc gia đình rồi, khi khác đi.”

Bọn họ nghe tới vậy rồi mà vẫn không buông tha, cứ liên tục tạo áp lực lên người Tuyết Nhi.

“Việc gì mà nghiêm trọng thế? Nếu không phải quá gấp thì gác lại nhé?” Tô Diệu Anh cười cười.

Ba người bạn của Tô Hoan cũng đã ế lâu ngày, giờ có cơ hội gặp được gái xinh để thay đổi số phận, ai nấy đều nhiệt tình khuyên nhủ.

Dây dưa hồi lâu, đến nỗi Chương Nhiên phát cọc:

“Người ta đã bảo bận việc gia đình rồi còn gì? Mọi người không nghe thấy à? Đi thôi, Tuyết Nhi.”

Chương Nhiên cảm thấy cuộc tụ họp này đúng là quá nhạt nhẽo, vì vậy kéo Tuyết Nhi đứng lên. Hai người mới đi được vài bước, Tô Hoan đã đuổi theo chặn lại.

“Chờ đã, Tuyết Nhi, xem như là nể mặt anh được không? Đồng nghiệp của anh đều ở đây…”

Hắn chắn ngay cửa không cho ai ra vào, Tuyết Nhi thờ ơ hỏi hắn:

“Liên quan gì đến tôi?”

“Hả?” Tô Hoan không nghĩ tới cô sẽ nói vậy, ấp úng đáp: “Anh cũng đã trả tiền cà phê rồi, em…”

Tuyết Nhi mở túi xách ra, lấy một xấp tiền đưa cho hắn:

“Tiền cà phê bao nhiêu? Chắc khoản này là đủ rồi nhỉ, thậm chí dư cho anh và mọi người đi hát hò vui chơi.”

“Anh không có ý đòi tiền em…”

“Sao anh bám dai quá vậy?” Chương Nhiên bực bội liếc hắn: “Phiền muốn chết, hôm nay là Tô Diệu Anh lừa bọn tôi đến chỗ này, nếu biết có mấy người, tôi và Tuyết Nhi đã không đi.”

Giọng cô nàng khá là nội lực, làm cho cả quán cà phê ai cũng nghe thấy.

Tô Hoan sững sờ mất mấy giây mới phản ứng lại:

“Em ăn nói khó nghe thật, tôi vốn chỉ muốn mời Tuyết Nhi…”

Rầm.

Cánh cửa dày nặng bên ngoài bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh vào trong, đập Tô Hoan một phát điếng người. Hắn ré lên kêu đau, chúi thẳng đầu về phía trước rồi ngã mạnh ra sàn.

Tuyết Nhi nâng mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Lục Ngạn thu hồi chân.

Cô che miệng muốn cười, chú Ngạn vừa mới đá một cú rất đẹp.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.