Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 50-52: Nụ Hôn Đầu Của Lục Ngạn
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:24
“Tôi có thể thề, đây thật sự là nụ hôn đầu của tôi.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tuyết Nhi, ánh mắt lưu luyến dừng trên cánh môi vừa bị hôn đến đỏ bừng. Anh không nhịn được, đưa mặt lại gần nhưng bị cô dùng ngón trỏ ấn vào trán.
Tuyết Nhi híp mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, trong con ngươi đen thẳm không có lấy một tia d.a.o động.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lời Đinh Mục từng nói, chú Ngạn đã ế suốt 33 năm rồi, cho nên rất có thể là chưa từng hôn ai thật?
“Em tạm tin chú vậy.”
“Tạm tin? Vậy là không tin sao?”
Lông mày người đàn ông nhếch lên.
Tuyết Nhi vỗ nhẹ vào n.g.ự.c anh:
“Được rồi được rồi, không nói chuyện đó nữa, chú hôn em xong có phải nên chịu trách nhiệm với em không nè?”
“Ừ.”
“Ừ?”
Cái miệng này tiết kiệm lời thật đấy nhỉ? Ngay cả một câu tỏ tình đàng hoàng như “em đồng ý làm bạn gái tôi không” cũng chẳng nói được.
Chân mày Tuyết Nhi chau lại, cô không vui trừng anh:
“Chú ừ cái gì?”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Rồi sao nữa?” Tuyết Nhi mất kiên nhẫn.
Cô đang chờ chú Ngạn khẳng định mối quan hệ của hai người, không phải muốn nghe mấy lời luyên thuyên này! Mà khoan đã, cô trông chờ gì ở ông chú 33 tuổi chưa từng yêu đương chứ?
Tuyết Nhi bực bội vùng ra khỏi tay anh:
“Không nói chuyện với chú nữa.”
“Tuyết Nhi?”
Người đàn ông phản ứng nhanh chóng, đưa tay bắt được eo cô:
“Em giận cái gì?”
“Tránh ra! Em không muốn nói chuyện với chú!”
Phía sau truyền tới tiếng cười khẽ làm Tuyết Nhi càng tức hơn, cô quay phắt người lại, hé miệng muốn mắng người nhưng khoảnh khắc ấy, đôi môi mỏng mang theo hơi ấm một lần nữa phủ lên môi cô.
“Ưm…”
Lục Ngạn hơi cúi xuống, hai tay vòng qua đùi cô nhấc bổng cô lên.
Cặp chân thon dài lập tức thuận theo mà vòng qua hông anh, cô treo trên người anh như một chú gấu con.
Môi bị anh không ngừng l.i.ế.m mút, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nước tấm tắc, có muốn mắng người cũng không được nữa.
Gian lận! Cái ông chú hư hỏng này! Tuyết Nhi chỉ có thể tập trung để hô hấp giữa những lần Lục Ngạn tách ra khỏi môi cô, mỗi lần cô cảm thấy hô hấp không thuận, anh đều tinh ý nhận thấy.
Da thịt hai người tiếp xúc gần kề, nhiệt độ nóng bỏng làm cho Lục Ngạn không khống chế được lực đạo, càng hôn càng thô lỗ.
Cô gái nhỏ bị nụ hôn cuồng dã làm cho đầu óc trở nên mơ hồ, cả người mềm nhũn để mặc cho anh ôm.
Không biết từ lúc nào, Lục Ngạn đã ôm cô về phòng.
Tuyết Nhi thở hổn hển, móng tay bấu vào trên vai anh:
“Ư… chú, đừng mà…”
Người đàn ông nghiêng mình, thả cô xuống giường, mái tóc dài xõa tung trên gối, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mang theo chút sợ hãi:
“Chú, em…”
“Ngoan.”
Lục Ngạn chống hai tay lên giường, bao bọc cả cơ thể bé nhỏ của cô dưới thân anh, giọng nói dịu dàng xen lẫn một chút dục vọng trầm khàn:
“Tôi không làm gì đâu, chỉ hôn thôi.”
Người đàn ông dứt lời liền cúi xuống, không cho cô cơ hội phản kháng, trực tiếp ngậm lấy môi mềm, đầu lưỡi thô bạo cạy mở hàm răng trắng mà chen vào trong rồi quấy phá lung tung.
Anh cảm giác môi cô giống như bôi mật, rất ngọt, rất thơm, một khi đã hôn thì sẽ nghiện, không thể dừng lại được.
Trong căn phòng rộng chỉ có âm thanh môi lưỡi dây dưa đầy kích tình, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng di chuyển trên eo cô.
Tuyết Nhi run rẩy vì sự đụng chạm của anh, nửa muốn đẩy ra, nửa muốn nhiều hơn. Cô đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tất cả, cô dùng tay đập vào vai anh:
“Chú… ưm…”
Hơi thở của người đàn ông rối loạn, anh cảm nhận được cô phản kháng liền dừng hôn, hai cánh môi chầm chậm rời khỏi môi cô.
“Chú không được như vậy đâu, em… em mới 18 tuổi.” Hai mắt cô ươn ướt, không biết là vì hoảng hay vì bị kích thích.
Lục Ngạn vuốt ve mái tóc dài của cô, đưa lên môi khẽ hôn:
“Ừ, tôi biết.”
Anh nỗ lực kìm nén chính mình, vật cứng giữa hai chân đang ngạo nghễ ngẩng đầu lên không nghe theo chủ nhân của nó. Lớp vải quần tây chẳng thể nào che giấu được dục vọng đang căng cứng, khiến cho đũng quần căng phồng như một túp lều nhỏ.
Tuyết Nhi ngượng ngùng dùng tay làm thành hình chữ X trên người, lắp bắp nói:
“Chú biết mà, mà… đè em xuống giường vậy hả?”
Anh siết chặt nắm tay, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô:
“Vừa rồi tôi nói chỉ hôn thôi, đừng sợ.”
Nếu không phải Tuyết Nhi chỉ mới 18 tuổi, nếu không phải hai người quen biết chưa lâu và anh muốn tôn trọng cô, thì giờ khắc này Tuyết Nhi đã sớm bị anh ấn xuống giường. Anh cũng không nghĩ đến, dù chỉ âu yếm và thân mật với nhau một chút thôi cũng có thể khiến cho dục vọng đang ngủ say thức giấc.
Ngón tay anh sờ nhẹ vào đôi môi ướt át của cô, Tuyết Nhi không chú ý nên vô tình l.i.ế.m một cái, đầu lưỡi tinh tế lướt qua đầu ngón tay anh, lập tức khiến cơ bắp toàn thân Lục Ngạn cứng ngắc.
Máu nóng dồn dập bơm về phía dưới, khiến nam căn vốn đang căng tức càng trướng hơn.
Lục Ngạn thầm mắng một tiếng:
“Chết tiệt!”
Anh có xúc động muốn cắm ngón tay vào miệng nhỏ của cô, để cô l.i.ế.m tay anh một hồi.
Suy nghĩ không đứng đắn ào ạt tấn công Lục Ngạn, anh vội vàng trượt xuống khỏi giường, ngồi xoay lưng về phía Tuyết Nhi rồi cầm lấy bình nước trên bàn tu một hơi.
Tuyết Nhi lồm cồm bò dậy, không biết phải đối mặt với anh thế nào, chỉ có thể ngồi ôm đầu gối nhìn bờ vai rộng của anh.
Vừa rồi, cô có cảm giác chú Ngạn hình như… hình như định tiến xa hơn? Không được đâu, cô mới 18 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm! Cô biết phải bảo vệ bản thân, dù hiện tại đang rất thích chú ấy nhưng vẫn phải thật tỉnh táo mới được!
Hai người im lặng hồi lâu, Lục Ngạn cảm giác hạ thân đau nhức không chịu nổi, anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ, cô liền nhỏ giọng gọi:
“Chú.”
“Tôi chỉ hôn thôi, yên tâm đi.” Người đàn ông một lần nữa khẳng định lập trường của mình: “Em không cho phép, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào em.”
“Có thật không?”
Đôi mắt Tuyết Nhi tràn ngập sự ngây thơ trong sáng, nhìn cô rụt rè hỏi lại mình, Lục Ngạn dường như không còn kích động như ban nãy nữa.
“Ừ, tôi chưa thất hứa với ai bao giờ.”
Tuyết Nhi lén lút liếc anh.
Người đàn ông xoay người lại, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình.
Tuyết Nhi không kịp phòng bị, cơ thể mềm mại ngã vào vòng tay người đàn ông, đầu gối lên đùi của anh, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn.
“Bé con, nếu không chê tôi già thì ở bên cạnh tôi được không?”
“Dạ?”
Ngón tay anh vén những sợi tóc dài ra sau tai cho cô.
“Làm bạn gái của tôi.”
Nhìn từ bên dưới lên, Tuyết Nhi chỉ nhìn thấy yết hầu, cằm và chiếc mũi cao thẳng của người đàn ông. Những đường nét mạnh mẽ này làm cô không cách nào kiểm soát được nhịp đập con tim.
Anh thấy cô ngẩn ngơ thì lặp lại lần nữa:
“Em có đồng ý hẹn hò với tôi không?”
Khóe môi Tuyết Nhi hơi cong lên, cuối cùng thì chú cũng học được cách nói chuyện rồi đó! Cô hừ một tiếng, nói:
“Xem biểu hiện của chú.”
“Ừm?”
Còn phải xem biểu hiện gì? Anh không đủ tốt sao? Lục Ngạn cúi đầu, lúc này cô mới nhìn thấy đôi mắt phượng hút hồn của anh chứa đựng tình cảm dịu dàng.
“Em đang từ chối tôi sao?”
“Có thể xem là vậy.” Ngón tay tinh nghịch xoắn xoắn lọn tóc dài của mình, cô nói: “Chú phải biểu hiện tốt em mới làm bạn gái chú, con gái không được để mất giá đâu.”
Lục Ngạn bật cười:
“Vừa rồi là ai bảo tôi chịu trách nhiệm?”
“Giờ em không cần nữa, không được à?”
Cô bé này quả thật rất thích trêu đùa anh.
Anh vỗ nhẹ vào gò má xinh đẹp, cưng chiều nói:
“Được.”
Chỉ cần bé con muốn, chỉ cần bé con thích, cái gì anh cũng đồng ý.
Tuyết Nhi lật người ngồi dậy, bưng lấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Ngạn ngắm nghía một hồi. So với chú Đông cứng nhắc, chú Ngạn tuy lạnh lùng nhưng có nét quyến rũ hơn. Hay là do cô bắt đầu thích chú Ngạn rồi nên mới cảm thấy thế nhỉ?
Lục Ngạn để mặc cho bé con bóp nắn khuôn mặt mình.
“Tuyết Nhi, có muốn tôi xử lý anh em nhà họ Tô giúp em không?”
“Xử, xử lý? Chú định làm gì?”
Ở cùng với anh không lâu nhưng cô đã dần nắm bắt được tình hình, thân phận của chú Ngạn chắc chắn rất đáng sợ, khi nói ra hai từ “xử lý”, mặc dù không phải đang nói cô nhưng cô vẫn thấy thật sự nguy hiểm.
“Chú…” Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào anh: “Không được phạm pháp!”
Người đàn ông hơi nâng mắt lên:
“Tôi sẽ không g.i.ế.c người, đừng lo.”
“Lo chứ, em không biết chú sẽ làm gì người ta nữa, không giết, vậy có đánh tàn phế không…? Mặc dù Tô Diệu Anh khiến cho em rất phản cảm, rất khó chịu nhưng còn chưa đến mức phải nặng tay với cô ta.”
Lục Ngạn không nói gì thêm.
Hồ Đông đã nuôi dạy cô sai cách rồi.
Sống trong thế giới khắc nghiệt này, những người ngây thơ và tốt bụng luôn luôn chịu thiệt. Anh thích sự đơn thuần của Tuyết Nhi, lại không muốn cô quá dễ tính với kẻ gây hại cho mình.
Kiểu phụ nữ luôn bày mưu tính kế, tìm đủ mọi cách chuộc lợi như Tô Diệu Anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tuyết Nhi đơn giản như vậy.
Sống trên đời 33 năm, Lục Ngạn có đủ kiến thức và trải nghiệm nghiệm để đánh giá người khác thông qua cách nói chuyện, ánh mắt, cử chỉ. Loại người như hai anh em nhà họ Tô kia thật sự quá nhiều, bọn họ thường sẽ nhắm đến mấy cô gái còn chưa trải sự đời như Tuyết Nhi.
Anh biết rõ Tô Diệu Anh lăm le cô, lại không nói gì. Phải để cho bé con trực tiếp cảm nhận sự hiểm ác của lòng người, cô mới nhớ kỹ và rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Thấy anh trầm tư nhìn mình, Tuyết Nhi hỏi:
“Chú, chú nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
Cô nhếch môi:
“Không nói thì thôi.”
“Đến thời điểm thích hợp sẽ nói cho em biết, chờ tôi một lát, tôi lấy cherry cho em.”
Người đàn ông sờ sờ tóc cô, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Không lâu sau, anh mang theo đĩa cherry trở lại, cẩn thận cầm lấy một trái đưa đến bên môi Tuyết Nhi. Cô hé miệng, cố tình cắn vào ngón tay thon dài của anh rồi mút nhẹ.
Ánh mắt Lục Ngạn tối sầm:
“Tuyết Nhi.”
Giọng anh khàn khàn:
“Em có biết mình đang chơi đùa với lửa không?”
Cô gái nhỏ nằm sấp trên giường, ngẩng đầu nhìn anh, gò má hơi hơi phồng lên vì ngậm trái cherry.
“Hừm, chú phải biểu hiện cho tốt em mới đồng ý làm bạn gái chú đó.”
Đầu lưỡi quét qua môi dưới thấm ướt cánh môi hồng hào, Tuyết Nhi bày ra dáng vẻ khiêu gợi trước mắt anh.
Khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ, đôi mắt trong veo không chút tạp chất kết hợp với hành động quyến rũ kia làm toàn thân Lục Ngạn nóng lên.
Nhìn thấy cô muốn phun hạt cherry ra, anh đưa tay về phía cô.
Tuyết Nhi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nhả hạt vào lòng bàn tay anh.
Người đàn ông lấy khăn giấy lau tay, nụ cười trên môi có chút gian tà:
“Có ngon không?”
Tuyết Nhi chỉ chỉ cái đĩa trên giường:
“Chú nếm thử đi là biết.”
Người đàn ông lấy một trái đưa tới bên môi cô, chờ cô vừa ngậm miệng vào thì bỗng nhiên cúi xuống, một tay bóp hai bên gò má cô.
“A…”
Tuyết Nhi hé miệng, đầu lưỡi của người đàn ông liền trượt vào trong, nhanh như chớp quét một vòng, cuốn lấy trái cherry thơm ngon cùng chiếc lưỡi đinh hương rồi lui về.
Lúc Tuyết Nhi phản ứng lại, Lục Ngạn đã và đang nhai trái cherry vừa bị cô ngậm.
“Chú, chú…” Tuyết Nhi xấu hổ: “Cái đó dính nước bọt của em rồi!”
Lục Ngạn bình tĩnh đáp:
“Lúc tôi hôn em không dính nước bọt sao?”
Gò má Tuyết Nhi nóng bừng, cảm giác còn ngượng hơn lúc chú Ngạn hôn cô:
“Nhưng mà… A, cái chú này!”
Cô không biết phải nói gì, tức giận đánh vào hông anh.
Người đàn ông phát ra tiếng cười trầm thấp:
“Rất ngọt.”
Không biết là đang nói vị của trái cherry hay vị của cô.
Ban đầu cô trêu ghẹo anh, đến khi bị trêu ngược lại thì tức giận đuổi người:
“Không được, chú hư hỏng, chú mau ra khỏi phòng em đi!”
Vừa nói cô vừa ôm cái đĩa cherry vào lòng lùi ra xa. Lục Ngạn hôn cô nhiều đến mức hai cánh môi sưng lên, anh cũng cảm thấy đủ rồi, vì vậy ngoan ngoãn đứng dậy.
“Tôi về phòng tắm rửa một lát, buổi tối đưa em đi ăn đồ ngon.”
“Hừ, không ăn!”
Miệng thì nói vậy, chắc chắn khi Lục Ngạn đưa ra một danh sách những món đặc sản của thành phố H, cô sẽ lại bị hấp dẫn.
Nhìn bóng lưng Lục Ngạn khuất sau cánh cửa, Tuyết Nhi vô thức đưa tay lên chạm vào môi mình.
Mùi hương của Lục Ngạn vẫn còn quanh quẩn đâu đó trong phòng, khiến cho cô không cách nào xua tan hình ảnh hai người khóa môi đắm đuối ra khỏi đầu.
Tuyết Nhi dùng cả hai tay ôm mặt rồi lăn qua lăn lại trên giường:
“Aaa, điên rồi điên rồi! Tuyết Nhi, mày điên rồi!”
…
Buổi tối, Tuyết Nhi lần đầu tiên theo Lục Ngạn đi vào gara ô tô của Lục gia.
Trước mắt cô là tầng hầm rộn lớn với bộ sưu tập hơn 20 chiếc xe với đủ loại kiểu dáng và màu sắc, Range Rover màu xanh đậm, Bentley Mulsanne đen, Lexus LS nâu, Porsche, Cadillac, BWM…
Cô liếc mắt một vòng, có chút bất ngờ hỏi:
“Chú thích sưu tầm xe sao?”
“Ừ, bình thường cũng không có gì làm, sưu tầm một ít.” Người đàn ông nhìn đôi mắt phát sáng của cô, tò mò hỏi: “Chó… Chú Đông của em thì sao?”
Lục Ngạn suýt chút nữa quen miệng gọi chó Đông, may mà kịp thời phanh lại.
“Có khoảng 8 chiếc gì thôi ạ, chú bảo là không cần thiết mua nhiều làm gì.” Tuyết Nhi chép miệng: “Chú không có chiếc nào màu hồng sao?”
“Thích xe màu hồng? Em có bằng lái không?”
“Em vẫn chưa có…” Tuyết Nhi gãi gãi gò má: “Dù sao cũng mới qua sinh nhật 18 chưa lâu. Đi Porsche cũng được.”
Người đàn ông đi đến chỗ tủ thông minh góc trái gara, quét vân tay, cửa tủ liền mở ra.
Lục Ngạn lấy chìa khóa chiếc Porsche rồi chủ động mở cửa xe cho cô, Tuyết Nhi chậm rãi đi tới, ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động và ra khỏi biệt thự, trên đường, Lục Ngạn nói với cô:
“Em đăng ký đi thi bằng lái ô tô đi.”
Cô gái nhỏ cười hì hì nghiêng mình sang bên cạnh:
“Chú mua bằng cho em được không?”
“Không được.”
“Thôi mà, người ta lười phải học lắm!”
“Vì an toàn, em phải học và thi đàng hoàng. Nếu không sao tôi dám mua xe cho em?”
Cô vốn đang trêu chú Ngạn, nghe đến chuyện mua xe liền giật mình:
“Chú nói gì cơ?”
Người đàn ông nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang nói với cô:
“Em vừa bảo trong gara không có màu hồng, nếu em thích thì tôi sẽ mua một chiếc cho em.”